Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ông ta hết sức khó hiểu.

“Môn chủ, đó chỉ là một viên đan dược luyện chế thất bại mà thôi, có vấn đề gì U?”, Diệp Lề Cuồng nhìn lướt qua viên đan dược, chẳng hiếu mô tê gì.

Tại sao lại vì một viên đan dược vỡ nát này mà gọi bọn họ tới đây, điên rồi chắc?

‘Tôi hỏi, ai là người đã luyện ra viên đan dược này?”, không quan tâm đến Diệp Lề Cuồng, Phó Vĩnh Sinh lại hỏi thêm một lần nữa, giọng lớn hơn, mạnh hơn, vẻ mặt cũng càng nghiêm trọng!

Trong số những thầy sát hạch, Lư Minh Nguyệt giật mình, bèn đứng dậy, hành lễ rồi lơ đãng nói:

“Môn chủ, đan dược này không phải do bất kỳ người nào trong Đan Môn chúng ta luyện chế, luyện đan sư của Đan Môn sao có thể luyện chế ra thứ đan dươc thất bai như thế đươc?”

“Hình dạng kỳ quái còn chưa tính, lại còn bị luyện cháy, cả độ lửa là thứ cơ bản nhất mà cũng không khống chế được”.

Lư Minh Nguyệt nói tới đó thì các khảo hạch SƯ xung quanh và chấp sự cũng cười ha hả.

“Đúng vậy, ha ha!”

“Môn chủ, loại đan dược này không thế do chúng tôi luyện ra được, môn chủ cứ yên tâm, chúng tôi tuyệt đối sẽ không luyện chế ra loại đan dược thế này để làm mất mặt”.

“Đúng vậy, môn chủ không cần phải lo lắng”.

Mọi người lời qua tiếng lại, ai cũng tưởng Phó Vĩnh Sinh tức giận vì đan dược quá tệ.

Vẻ mặt Phó Vĩnh Sinh không hề thay đổi, tiếp tục hỏi: “Lư Minh Nguyệt, ông biết lai lịch của nó ư?”

“Đúng vậy!”

Lư Minh Nguyệt cực kỳ quen thuộc với viên đan dược này, thậm chí là cả dáng vẻ của Trần Đức.

Dù sao trong số những thí sinh đến sát hạch ở

Đan Môn, chẳng mấy ai chẳng có tài năng gì, lại mạnh miệng như anh.

Dừng lại một chút.

Lư Minh Nguyện nói: “Đan dược này được một thí sinh luyện ra vào một ngày trước, cậu ta hao tốn hết một ngày một đêm mới luyện chế ra được thứ đan dược thất bại như thế, vậy nên tỏi đã ném nó đi”.

“Môn chủ, tại sao đan dược này lại này trong tay ông vậy?”, Lư Minh Nguyệt nghĩ tới tên thanh niên ngông cuồng kia, chợt lẳc đầu, đầy vẻ khinh miệt.

“Một ngày một đêm?”, giọng Phó Vĩnh Sinh có vẻ dồn dập: “Ý ông là viên đan dược này chỉ được luyện trong một ngày một đêm thôi hả?”

“Đúng… Đúng vậy…”, cảm nhận được hơi thở dồn dập của Phó Vĩnh Sinh, Lư Minh Nguyệt hơi khó hiếu, hỏi:

“Môn chủ, đan dược này… Có vấn đề gì hả?”

Không chỉ mình Lư Minh Nguyệt khó hiếu.

Diệp Lê Cuồng, Lý Ngạn Long, Tô Trung Dương và ba mươi mấy người khác cũng thấy khó hiếu.

Tại sao Phó Vĩnh Sinh lại cảm thấy hứng thú với một đan dược rách nát thế này cơ chú?

Tại sao lại hỏi thăm về nó nhiều như thế?

“Người luyện chế nó đâu rồi?”, Phó Vĩnh Sinh đi tới trước mặt Lư Minh Nguyệt, hỏi: “Đang ớ đâu vậy?”

“Cậu ta… Cậu ta đi rồi, đan dược luyện chế thất bại, nên tôi bảo cậu ta đi rồi”.

Lư Minh Nguyệt cảm thấy có gì đó không đúng nên vẻ mặt dần trò nẻn nghiêm trọng, thật sự không hiếu hôm nay Phó Vĩnh Sinh lại nổi điên cái gì.

“Đi rồi hả?”

Đột nhiên.

Sắc mặt Phó Vĩnh Sinh chợt thay đối, từ nghiêm trọng biến thành tức giận, khí thế của kẻ ở tít trên cao chợt bùng nổ:

“Lư Minh Nguyệt, ông quỳ xuống cho tôi!”

Một tiếng hét to, đột ngột vang lên.

Như tia sét ầm ầm đánh ngang bẽn tai,

Ầm!

Lư Minh Nguyệt sợ đến mức sắc mặt trâng bệch, lập tức quỳ xuống.

Trên mặt là vẻ khó hiểu: “Môn chủ… Rốt cuộc… Đã xảy ra chuyện gì thế?”

Mọi người trong sảnh, cả hai phó môn chủ là Diệp Lề Cuồng, Lý Ngạn Long đều không hiểu mô tê

gì-

“Chuyện gì hả, ông còn dám hỏi tôi là chuyện gì hả? Một đám các người dám bỏ qua một nhân vật tài năng như thế, một thiên tài đó các người có biết không!”

Gân xanh Phó Vĩnh Sinh nổi lên, nổi trận lôi đình, quay về chủ vị, đập cái bàn bên cạnh vỡ thành bảy tám mảnh.

“Lư Minh Nguyệt, ông thân là luyện đan sư, còn là luyện đan sư của Đan Môn này mà cả nó ông cũng không nhận ra ư?”

“Viên đan dược này chính là đan dược địa giai cao cấp, Thánh Thanh Thần Đan!”

Giọng Phó Vĩnh Sinh rất cao, như mũi nhọn vô hình đâm vào màng tai những người đang có mặt ở

đó.

Nhất thời.

Đầu mọi người bắt đầu ông ông.

Lư Minh Nguyệt như vừa bị giật điển, sững sờ, ngẩn ngơ nhìn chăm chằm vào Phó Vĩnh Sinh.

Thái… Thái Thanh Thần Đan?

Nó… Thật sự là Thái Thanh Thần Đan ư?

Nếu người khác nói nó là Thái Thanh Thần Đan, e là mọi người ở đây không ai thèm tin!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK