“Bản thân tôi cũng không sao, đã là đèn cạn dầu mất rồi, phải thiêu đốt máu huyết của mình đế kéo dài hơi tàn, đáng tiếc chính là… Cậu vẫn còn rất trẻ, là khoảng thời gian rực rỡ nhất, cũng sẽ hao mòn ở nơi này”, Hiên Viên Anh Hùng cảm thấy đáng tiếc cho Trần Đức, lằc đầu than thở.
Trần Đức kinh hãi.
Không ngờ Hiên Viên Anh Hùng lại thiếu đốt máu huyết đế duy trì mạng sống, thảo nào ông ta vẩn giữ được trạng thái trẻ trung như thế.
Hoàn toàn không giống một người chìm trong đại nạn, dầu sắp hết và đèn sầp tắt, lại càng không giống một kẻ bị giam giữ ờ đây mười ba vạn năm.
Trần Đức không hề nhìn thấy được vẻ suy tàn từ vẻ ngoài của ỏng ta.
Ngược lại còn tạo cho con người ta cảm giác ngập tràn hi vọng, đầy tinh thần phấn chấn.
Người này rất giống với tên của mình, có được khí phách của một anh hùng.
“Lão Yêu Hoàng, có cách nào đế giúp ỏng ấy trực tiếp từ nơi này ra thế giới bên ngoài hay khỏng?”, Trần Đức thầm hỏi, dù sao đây cũng là nơi mà lão Yêu Hoàng tạo ra, theo lý nào đó mà nói, chính lão Yêu Hoàng đã làm lỡ mất mười ba vạn năm huy hoàng của Hiên Viên Anh Hùng. Tất nhiên, điều này cũng không thế trách lão Yêu Hoàng, nếu Hiên Viên Anh Hùng không tiến vào đây tìm cơ duyên thì đã chắng bị nhốt lại đây từng đó năm.
Trước mắt, chỉ có lão Yêu Hoàng mới đủ sức giúp Hiên Viên Anh Hùng rời đi.
“Không có, đã đi tới đây rồi thì chỉ có thế tiến về phía trước, trừ khi cậu và cậu ta cùng đến điếm cuối cùng. Chỉ có đi đến điếm cuối cùng thì mới trở về được, nếu không cậu nghĩ xem tại sao cậu ta vẫn còn ở đây? Nhưng mà… Một khi người này đến đó, những bảo vật tôi đế lại rất có thế sẽ không thuộc về cậu nữa, mà thuộc về cậu ta”, giọng Thiên Yêu Hoàng hết sức nặng nề: “Cậu phải suy nghĩ thật kỹ”.
Trần Đức im lặng, chìm vào thế khó.
Người xưa có câu không nên rắp tâm hại người, nhưng nên chú ý đề phòng người khác.
Hiên Viên Anh Hùng có được khí phách của người anh hùng, nhưng nhìn thấy bảo vật, ai có thế bảo đảm ông ta sẽ không nảy sinh ham muốn?
Thiên hạ này trờ nên rộn ràng vì lợi ích, và nó cũng trờ nên lộn xộn nhốn nháo vì lợi ích.
“Không có cách nào toàn vẹn cả đôi đường ư?”, Trần Đức hỏi.
“Nói chung là cũng có cách”, Thiên Yêu Hoàng nói: “Cậu có thể ký một khế ước với cậu ta giống như tôi, vĩnh viễn không được tốn thương cậu, trở thành tùy tùng, nô bộc của cậu, hoặc là trở nẻn mạnh mẽ hơn cậu ta, cả hai cách đó, cậu cảm thấy xác suất thực hiện được là bao nhiêu?”
“Có thế nói là bâng không”, Trần Đức cười khổ.
Nhìn lại lịch sử, Hiên Viên Anh Hùng có cúi đầu trước bất kỳ người nào không?
Dù chết vẫn dũng cảm đánh vào thần quốc Vĩnh Hằng, nên biết rằng khi đó nước Vĩnh Hằng vằn chưa mạnh mẽ và khống lồ như bây giờ, nhưng cũng là một con quái vật rất lớn, nội bộ vẫn chưa chia rẽ, khi đó không được gọi là Thần tộc, mà là nhất mạch Thần Ma!
Nói tóm lại, nhất mạch Thần Ma khi đó, thực lực gộp lại còn mạnh hơn bây giờ rất nhiều!
Mà Hiên Viên Anh Hùng vẫn không sợ sống sợ chết, đánh giết vào trong.
Gặp nạn không sợ, có thế thấy ỏng ta là người có tính cách như thế nào!
Cứu, hay là không cứu?
Trần Đức vô cùng do dự.
“Cậu trai trẻ, tôi đã chìm vào đại nạn, cùng lắm chỉ còn trăm năm thời gian, thay vì sống tạm bợ hết trăm năm còn lại, chẳng thà tôi truyền lại hết những gì mình có, những thứ mình học được cùng với tất cả mọi thứ mà tôi đã tu luyện cả đời cho cậu, có lẽ sau này cậu sẽ tìm được cách rời khỏi đây”, mái tóc Hiên Viên Anh Hùng bay bay, đầy khí phách và lòng can đảm: “Mà tôi cũng có thể cưỡi hạc về trời, không chấp mê bất ngộ về việc phá giải sự huyền ảo của nơi này nữa”.
“Cái này…”
Lòng Trần Đức chợt rung động.
Nên biết rằng truyền lại những thứ tu luyện cả đời khác với truyền lại tảm đắc tu luyện. Truyền lại tâm đắc cũng giống như mời về một gia sư, còn việc học vẫn phải xem bản thân người đó, sau khỉ có được những tri thức và lý luận thì sẽ tự bước đi, xem thử vận số của mình thế nào.