Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thì ra người đàn ông mang sải cánh trên lưng là người thuộc tộc Thần, tên là Bạch Tiêu, kẻ còn lại là Đạo Nhất.

“Hi Đặc, nước Vĩnh Hằng mấy người cũng không chậm”, Đạo Nhất đáp:

“Nước Vĩnh Hằng, nước Thông Thiên, nước Băng Hàn, nước Vạn Thánh đã tới ba, người của nước Vạn Thánh này sao còn chưa lộ diện đây?”

“Các người đều háo hức như vậy…”

Đạo Nhất vừa lên tiếng, thì bỗng nhiên một giọng nữ yếu ớt truyền đến.

Cùng lúc đó, vòm trời vốn u ám vậy mà nhuộm thành một màu đỏ rực trong phút chốc, sau đó sự băng giá và lạnh lẽo trong không khí cũng bị quét sạch và thay vào đó là sức nóng hừng hực lửa.

Dưới ráng mây đỏ rực, một con chim khổng lồ rực lửa từ trên trời giáng xuống rồi dừng lại giữa khoảng không, hóa thân thành một bóng dáng quyến rũ chậm rãi bước tới.

Nhìn thấy cô ta, đồng tử Trần Đức không kìm được co rút.

Khuôn mặt anh tràn ngập khó tin!

Dõi theo từng chuyển động của bóng dáng xinh đẹp từ trên trời hạ xuống đó trong con ngươi của Trần Đức lóe lên sự không thể tin nổi cùng mừng rỡ!

Người phụ nữ đó không phải ai khác.

Chính là Ưng Thanh Vũ!

Là người phụ nữ đã mạo hiếm cả tính mạng vì anh, người đã để lại cho anh dòng máu chim bất tử!

Kể từ lần chia tay tại Vân Tiêu Giới đã một năm.

Trong những ngày này anh chưa từng lãng quên cô, cũng chưa từng quên cường giả đã mang cô đi, Đoàn Sơn Nhạc!

Cho đến hôm nay anh vẫn nhớ như in ngày hôm đó, Đoàn Sơn Nhạc chỉ dùng một sợi tóc cũng có thể dễ dàng ngăn cản anh, hiện tại thực lực của bản thân ngày càng được nâng cao, Trần

Đức cũng càng hiểu rõ nếu ngày đó Đoàn Sơn Nhạc thẳng tay chém giết thì một sợi tóc cũng đã đủ nghiền nát anh thành thịt vụn, Linh Lung cũng không cứu nối anh.

Sau nhiều ngày li biệt lại một lần nữa gặp được Ưng Thanh Vũ, Trần Đức khá kích động.

Ưng Thanh Vũ quá đẹp, xét về tuổi thì cũng tầm mười chín, một thân váy dài đỏ rực khiến cô rạng rỡ giống như một ngọn lửa, tô điếm thêm cho làn da thuần khiết như ngọc, chạm vào là vỡ.

Trần Đức vốn dĩ muốn gửi lời chào đến cô ta nhưng lại chợt phát hiện ra.

Ưng Thanh Vũ rõ ràng nhìn thấy anh nhưng trong mắt lại không có nửa phần dao động, ánh mắt đó giống như chỉ lướt qua một kẻ xa lạ đến không thể lạ lẫm hơn, cô quét qua người anh không dừng

lại lấy một giây.

Trần Đức mới phát hiện Ưng Thanh Vũ rất lạnh nhạt, như nữ hoàng, có một khí chất lạnh lùng khiến người ta xa cách ngàn dặm.

Khí chất đó không phải cố giả bộ, mà toát ra từ trong xương cốt, nói thế nào nhỉ… chỉ có người được sống trong nhung lụa nhiều năm mới có được.

“Chuyện gì vậy, chẳng lẽ không phái cô ấy?”, Trần Đức vô cùng nghi hoặc,

Ưng Thanh Vũ là cô gái dễ thương, xinh đẹp, không có lý nào lại có ánh mắt lạnh nhạt như vậy mới đúng.

“Không đúng, cô ấy chính là Ưng Thanh Vũ, huyết mạch của cô ấy chính là huyết mạch bất tử điểu, hơn nữa, cũng là bất tử điểu hóa thân thành hình người, không sai đâu”, Trần Đức đầy một bụng dấu hỏi, không thể giái thích cảnh tượng

trước mắt.

Nếu thực sự là Ưng Thanh Vũ, không có lý nào lại không nhận ra anh, nếu không phải Ưng Thanh Vũ, cũng không thể nào trùng hợp như thế chứ? Cũng tên là Thanh Vũ, cũng đến từ chi bất tử điểu.

“Cũng không giống mất trí nhớ…”

Có thể nhìn ra ánh mắt của Ưng Thanh Vũ rất trong veo, sáng ngời, người mất trí nhớ không thể nào như vậy.

“Huyết mạch của cô bé đó cùng nguồn cùng gốc với cậu, chẳng lẽ là tình nhân của cậu?”, Trần Đức đang nghi hoặc, lão Yêu Hoàng xấu xa nói, rõ ràng ông ta đã phát giác được sự thay đổi trong cảm xúc của Trần Đức.

“Cậu cũng không cần đoán nữa, cô ấy là người một thể hai hồn chuyển kiếp, bây giờ cô ấy đã không phải là cô ấy của trước đây, cho dù nhớ cậu, cũng chưa chắc thân thiết với cậu”.

“Một thể hai hồn? Nghĩa là sao?”, Trần Đức vội hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK