Vừa uống rượu, Trần Đức vừa nói cho Lục Đạo biết những cuộc gặp trẽn núi Vạn Long, khi nghe thấy anh chữa khỏi cho Thương Huyền Đấu, có
được hơn chục ngàn linh tinh, trong mắt Cố Lục Đạo cũng hiện lên vẻ khâm phục!
Có thể nói, Trần Đức đi đến ngày hôm nay, hoàn toàn không phải do may mắn, mà là anh gan dạ hơn người, thủ đoạn hơn người!
Nếu đối lại là bất kỳ người nào khác tiến vào núi Vạn Long, e rằng, chỉ sẽ thêm một bộ xương trắng trong đống người chết thôi!
Ông ta không biết Trần Bát Hoang cứu bằng cách nào, anh không nói, đương nhiên ông ta cũng không hỏi nhiều, trước nay Cố Lục Đạo không quan tâm đến bí mật của người khác, huống hồ còn là đệ tử của mình?
Nhưng ông ta có thể chầc chắn, nói không hề khoa trương, cả Vân Tiêu giới, chỉ có Trần Bát Hoang mới cứu được Thương Huyền Đấu!
Ngoài ra, không còn người nào khác!
Hơn nữa, ai có thể khủng bố đến mức lấy cơ thế Thần Vương hấp thụ hàng vạn linh tinh? Ăn quá nhiều cũng bị no bụng mà chết, huống hồ là vật trời sinh như linh tinh?
Mạnh như Bàn Khai, có được mười tám linh tinh cũng chỉ luyện hóa được sáu con, không phải ư?
Đừng nói Thần Vương, ngay cả ông ta, hấp thụ hơn vạn con linh tinh, e rằng không chết cũng phải mất lớp da!
Có câu nói rất hay, có mạng lấy được, chưa chắc có mạng sử dụng!
Cho nên, cơ duyên mà Trần Bát Hoang có được, có vẻ như do may mắn, trên thực tế, là được định sẵn, có thể nói những thứ đó tồn tại vì anh.
“Tinh!”
Trong lúc hai người uống rượu, đột nhiên, bên ngoài đại sảnh, không gian cuồn cuộn, một bóng hình từ trong đi ra!
Nhìn thấy ông ta, đôi mắt Trần Đức ngưng lại! Nô bộc cúa Đệ Ngũ Hiên.
Đệ Ngũ Thường Vân!
Đến đính Cô, ông ta trực tiếp bỏ qua Cố Lục Đạo, ánh mât dừng trên người Trần Đức: ‘Trần Bát Hoang, chủ tôi Đệ Ngũ Hiên muốn gặp cậu!”
Mấy chữ ngán gọn, lập tức khiến tinh thần Trần Đức kích động dữ dội!
Chẳng vì lý do gì, anh lại hơi căng thẳng!
Kiểu căng thẳng này giống như một đứa trẻ lưu lạc nhiều năm sầp gặp được người thân của mình.
Lúc này Trần Đức đã không giống ngày xưa, ban đầu anh không thể nhìn thấu thực lực của Đệ Ngũ Thường Vân, bây giờ, vừa nhìn là nhìn thấu được ông ta, Thần Vương bát trọng!
Trần Đức không khỏi kinh hãi, gia tộc Đệ Ngũ, rốt cuộc đáng sợ đến mức nào?
Ngay cả một nô bộc cũng là thần vương bát trọng ư?
Thực lực thực sự của ông ta, e rằng đú đế chiến với Cổ Lục Đạo một trận đấy?
“Thương Vân huynh, sao ông lại đến đây?”
Cổ Lục Đạo nhìn thấy Đệ Ngũ Thường Vân liền ngấn người, sau đó lại nhìn sang Trần Đức: ‘Thường Vân Huynh, ông quen đệ tử của tôi ư?”