Trong lúc nói chuyện, Trần Đức giơ chân lên, đá một phát vào bộ phận quan trọng nhất của đàn ông.
“Không!”
Tạ Phương Kiệt thấy Trần Đức đá vào chỗ kia thì vẻ mặt chợt thay đổi hẳn. Hắn không chút suy nghĩ thả tay ra, dùng tốc độ nhanh nhất lùi lại.
Song, dù hắn đã lùi lại thì cũng chỉ bảo vệ cho của quý của mình không bị thương thôi, bắp đùi vẫn bị đá trúng. Giờ nơi đó đã lún xuống, bị thương nặng!
“Trốn lẹ đấy chứ”.
Trần Đức cầm kiếm, giẫm một phát gãy đôi, rồi đi về phía Tạ Phương Kiệt.
Từ đầu đến cuối, trên mặt của anh đều bình tĩnh, lạnh nhạt như mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay.
“Không thể nào…”
Tạ Phương Kiệt không thể tin nổi, một người có cảnh giới ngưng khí đỉnh phong như hắn, thực lực đã có thể sáng bằng cao thủ cảnh giới tông sư ngoài đời. Dù là mấy lão già sống cả mấy chục năm cũng không thể đỡ nổi một kiếm của mình!
Mà ban nãy, Trần Bát Hoang chỉ dùng một tay đã đỡ được một kiếm của hắn.
Quan trọng nhất là, lòng bàn tay của anh ta chỉ xuất hiện một vệt đỏ, còn đâu lại không có một vết thương chân chính nào!
Lẽ nào, anh ta còn mạnh hơn mình
ư?
Ngoài đời không thể nào có một thanh niên mạnh như vậy được!
Chỉ vài giây, Trần Đức đã đi tới trước mặt hắn. Rõ ràng có thể thấy được trong tay anh có một con dao găm hết sức bình thường.
Dưới ánh nắng chiều, thân dao ánh lên vùng trời xanh thẳm, trông khá là đẹp mắt.
“Trần Bát Hoang, đúng là mày rất mạnh, có thể dồn tao đến mức này thì mày thật sự rất giỏi, đủ để kiêu ngạo!”, Tạ Phương Kiệt cố gắng chống cẳng chân, khó khăn đứng lên.
Hắn lấy một cái bình nhỏ trên người ra, đổ một viên thuốc rồi bỏ vào miệng, nhai nhai vài cái, sau đó nuốt xuống.
Thực ra, Tạ Phương Kiệt hoàn toàn không muốn ăn nó một chút nào. Loại đan dược này giống như thuốc kích thích ngoài đời, có thể giúp thực lực người ta tăng lên một cấp trong thời gian ngắn.
Mà tác dụng phụ của nó cũng rất lớn, một khi hết thuốc thì trong vòng 1 tháng tới cường độ cơ thể, tinh thần của hắn sẽ cực kỳ mệt mỏi. Thậm chí còn không thể làm tình với phụ nữ.
Nhưng, hắn đã không còn cách
nào!
Nếu không ăn thì chờ hắn chỉ có thua!
Mà Tạ Phương Kiệt lại không cho phép mình thua!
Càng không thể thua trong tay một võ giả ngoài đời, vậy thì sẽ rất mất mặt!
Hơn nữa, hắn cũng đã nhìn trúng người phụ nữ kia. ở trước mặt người phụ nữ mình thích thì sao có thể thua?
Thuốc phát huy tác dụng rất nhanh.
Vừa nuốt xuống chưa đến 1 phút, Tạ Phương Kiệt đã cảm giác được một luồng sức mạnh nóng rực như vô cùng vô tận để hắn tiêu xài dâng lên trong cơ thể.
“Đây là cảnh giới vận khí sao? So với trước thì mạnh hơn rất rất nhiều…”, Tạ Phương Kiệt trầm giọng nói, cảm giác được sức mạnh trong cơ thể, ánh mắt lộ ra vẻ phấn khích, chủ động giơ lên nắm tay.
Có hai điều mà Tạ Phương Kiệt đắc ý nhất. Đầu tiên là kiếm của hắn, sau đó là nắm tay!