Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

ưng phủ có rất nhiều người hầu, chấp pháp, người bảo vệ, nhưng lúc này đây, bọn họ hoàn toàn không dám ra tay, đã sớm bị dọa sợ đơ người rồi!

“Kẻ điên, tên này chác chán là một kẻ điên!”

“Giết chết bảy tám trăm thanh niên tài tuấn của thế lực nhị phấm, cắt đứt tay cúa mấy trăm người, lại giết ưng Thương, chém linh thể của Chiếu Vương, thanh niẽn này chắc chắn điên rồi!”

“Liều lĩnh, một kẻ điên chỉ biết giết chóc, Ma Vương!”

“Trời ạ, tôi vừa mới thấy cái gì thế này? Nơi này là Hoàng Đô, dám đụng đến nhà họ Ưng ở nơi này…”

“Tại sao nhà họ Ưng vần chưa tới? Dù Bất Tử Cung có hơi xa nơi này, nhưng chuyện cũng đã xảy ra lâu vậy rồi, họ phải đến rồi mới đúng chứ?”

Sau mấy chục giây yên tĩnh, thì hàng trăm ngàn võ giả bật thốt lên, như quả bom nổ chậm, họ thét chói tai, bàn tán ầm ĩ!

“Kiếm Long Ngâm, đó thật sự là kiếm Long

Ngâm”, trong những ảm thanh đó, không ai chú ý tới, một lão nô đến từ bộ tộc thứ năm đang thì thào nói, trên mặt là sự rung động và kinh ngạc!

Trần Đức chém giết hàng ngàn đứa con cưng của trời, ông ta cũng không hề rung động, giết chết Ưng Thương, ông ta thấy cũng bình thường!

Nhưng từ ánh mát đầu tiên khi ông ta trông thấy thanh kiếm đó, cảm nhận được khí tức, từng đường vân của nó. Thì ánh mắt ông ta bỗng nhiên xuất hiện sự dao động mãnh liệt:

“Kiếm Long Ngân, đó thật sự là kiếm Long Ngân, Trần Bát Hoang, Trần Bát Hoang… Là cậu ta ư? Là đứa con bị vứt bỏ đó ư?”

Lão nô nhìn chắm châm Trần Đức thật lâu, nhìn rất rất lâu.

Tiện thể.

Ông ta lấy ra một quyển trục, nó được mở ra, truyên thống trận xuất hiện, ông ta lập tức biến mất tại chỗ.

“Thẳng, thâng thật rồi!’

“Ha har tông chú thật mạnh!’

Trịnh Lâm Phong, Đoạn Nguyên, Diệp Vô Song, Lưu Tuấn Hiền cũng bât đầu lấy lại tinh thần từ sự rung động!

Đôi mát xanh của Ảu Dã Tư Linh chất chứa sự khó tin, tất cá mọi thứ cứ như mơ vậy, là giấc mơ huyền ảo như thế, hạnh phúc nhưthế!

Một người con gái, ai cũng chỉ cần một người đàn ông có thế chiến đấu quên mình, sằn sàng hi sinh tất cả vì cô ấy thỏi mà?

Huống chi, người đàn ỏng trước mặt còn vượt qua hần phần lớn những người cùng tuổi!

Trong lòng Ảu Dã Tư Linh tràn ngập cảm giác hạnh phúc!

“Bát Hoang, anh thế nào rồi?”

“Tông chủ!”

Mọi người chạy tới chỗ Trần Đức, quan sát anh thật tí mi, thấy rõ là anh không h’ê có một vết thương nào.

“Không sao”.

Trần Đức nói với giọng ấm áp: “ông Trịnh, ông dẫn Đoạn Nguyên, Vô Song, Tuấn Hiền và cả Tư Linh về Lưỡng Nghi Tông trước đi”.

“Tông chú, cậu… Cậu không về ư?”, Trịnh Lâm Phong kinh ngạc nói: “Nếu không đi thì e là sẽ không kịp nữa, người nhà họ ưng cùng với hơn một thế lực nhị phẩm kia sẽ không bỏ qua cho cậu đâu!”

“Tôi biết chứ”, Trần Đức nói.

“Nhưng tôi vân còn chuyện khác phái làm, ông Trịnh, mọi người về tới Lưỡng Nghi Tông thì hãy lập tức dẫn cá tông môn đi tìm một nơi an toàn đế bế tông, tôi chưa trở về thì nhớ không được đi ra

ngoài”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK