Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chỉ đánh ra một quyền rồi thu tay lại, ra vẻ vô cùng tự tin, còn như kiếu đã đánh nát tháp Tụ Linh.

Đúng là ngảy thơ quá mà!

Dù là Công Tôn Hằng cũng không khỏi lắc đầu,

Trần Đức mạnh thì mạnh thật đó, nhưng lại quá ngông cuồng và tự tin!

Tháp Tụ Linh là một trong những bảo vật số một số hai của nội viện thì sao có thể bị đánh nát chỉ với một quyền?

Đánh thử thêm mấy quyền nữa không được sao?

“Quả nhiên à…”, vẻ mặt Diệp Mặc Trần vẫn bình tĩnh như không, cũng chẳng bất ngờ với kết quả như vậy.

Ngay cả anh ta cũng không thể đánh nát tháp Tụ Linh thì một tên tản sinh không làm được cũng là bình thường.

Sau đó, Diệp Mặc Trần xoay người, định trở về nghe lệnh.

“Rắc!”

Anh ta vừa nhấc chân, đúng lúc này, tháp Tụ Linh vần sừng sững bỗng truyền ra một tiếng nứt.

Tuy không quá vang dội, thậm chí là rất nhỏ, nhưng lại truyền vào trong tai mỗi người. Một số đệ tử nội viện đứng gần còn rõ ràng thấy được nơi Trần Đức đấm vào hơi lõm xuống, nứt ra rồi.

Dường như động tĩnh nhỏ bé ấy chỉ là một cái chốt mở đầu, sau đó:

■Ầm!’

Tháp Tụ Linh, nố!

Nó giống như đã phải gánh chịu một sức mạnh quá sức của mình, trực tiếp nổ, chia năm xẻ bảy. Cùng với đó là vô số mảnh kim loại nhỏ kèm theo linh khí trong tháp Tụ Lỉnh tựa như những viên đạn bắn ra xung quanh.

“Phụt!”

“Phụt!”

“Phụt!”

Một số võ giả đứng gần bị những mảnh nhỏ ấy đánh trúng, bị thương nặng, máu tươi be bét.

Cũng có 100 200 võ giả bị lỉnh khí khủng bố xốc bay, bị thương cực nặng, có người gần như sắp chết!

Trước đó, linh khí ngưng tụ trong tháp Tụ Linh là cực kỳ nồng đậm, hoàn toàn không phải võ giả bình thường có thế chống đỡ nổi, đứng càng gần càng bị thương nặng.

Công Tôn Hằng trợn to mắt, ông ta là người hoàn hồn lại đầu tiện, vội đấm ra một đấm đẩy vài đệ tử đi.

“Chạy mau!”

“Chạy mau lên!”

Giờ đây, các đệ tử nội viện đều cuống cuồng, chạy còn nhanh hơn thỏ, chưa đến 1 phút đã chạy ra thật xa đứng nhìn.

Tháp Tụ Linh vẫn đang nổ hết tầng này đến tầng khác!

Tiếng nổ vang lên không ngớt bên tai!

Một số đệ tự không chạy kịp, cả người cẳm đầy mảnh vỡ của tháp Tụ Linh, có người còn bị một tảng kim loại lớn đè lẽn, không thế nhúc nhích.

“Tôi đã nói là bảo họ trốn xa một chút rồi mà”, Trần Đức vẫn thong dong, bình tĩnh, mặc kệ những mảnh vỡ bay đến, nhưng chẳng có mảnh nào có thể làm anh bị thương.

Diệp Mặc Trần vung trường thương chắn những mảnh vỡ kia, trên trán chảy đầy mồ hôi lạnh.

Không phải bởi vì những mảnh vỡ và lỉnh khí kia, mà là vì bị chấn động!

Anh ta hoàn toàn bị Trần Đức làm cho rung động!

Tháp Tụ Linh – một bảo vật mà lúc trước Diệp Mặc Trần đã dùng hết sức mạnh cũng không thế làm nó suy suyển mảy may, nhưng Trần Bát Hoang… chỉ dùng một quyền!

Công Tôn Hằng và một đám giáo viên, đệ tử đều im lặng, rốt cuộc không cười nổi nữa, nghẹn họng nhìn trân trối, hoảng sợ nhìn tháp Tụ Linh nổ tung, dần dần sập xuống…

Trong lòng bọn họ phức tạp cực kỳ.

Tháp Tụ Linh – bảo vật của nội viện, cứ thế… bị phá hủy?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK