Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một người ngồi bên trên, hai bên trái phải mồi bên bốn người.

Bọn họ đều mặc áo bào đen, ngồi ở đó, như từng cái xác khô, tỏa ra khí tức đáng sợ, xui xẻo.

Người bên trên nhất, thậm chí cũng không phải là người nữa.

Dưới áo choàng đen là một bộ xương khô màu đỏ, chỉ có vị trí đôi mắt lóe lên điếm sáng đỏ ngàu.

Ông ta nhìn Tu La Tử, rất nhanh, cả không gian truyền ra giọng khô khan:

“Tu La Tử, tại sao tập trung chúng tôi gấp như vậy?”

“Tộc trưởng…”

Tu La Tử đứng ở chính giữa, nhưng rất đúng mực: “Hôm nay tôi cảm nhận được khí tức của ấn ký Thiên Tâm ở trên người của một người”.

“Cái gì?”

“Cái gì!

»»

Lời vừa được nói ra, chín người, không ai ngoại lệ, đều đứng lên, nhìn chằm chằm Tu La Tử.

Tộc trưởng tộc Tu La, Tu Vô Sanh khóa chặt Tu La Tử: “Cậu, chắc chắn chứ?”

“Chắc chắn”.

Tu La Tử gật đầu: ‘Tộc trường, chắc ỏng biết rõ, tộc chúng ta có cảm nhận cực kỳ nhạy cảm với ấn ký Thiên Tâm, có lẽ người khác sẽ nhầm lẳn, nhưng tộc Tu La chúng ta làm sao nhầm được? Chỉ có điều hình như ấn ký Thiên Tâm của người đó đang bị phong ấn, chưa thức tỉnh, còn cần một thời gian, tộc trưởng, theo như tố tiên truyền dạy, tộc Tu La, các đời đều trung thành với chủ của ấn ký Thiên Tảm, chúng ta có cần lập tức đi bảo vệ anh ta không?”

“Anh ta là ai? cảnh giới thế nào?”, Tu Vô Sanh hỏi.

“Người này tên là Trần Bát Hoang, Cố Bản đỉnh phong, nhưng chắc sắp đột phá rồi”, Tu La Tử trả lời: “Trung thành với anh ta, Tu La Tử tỏi không có ý kiến!”

Tu Vỏ Sanh trầm mặc một lúc: “Chuyện này rất quan trọng, Tu La Tử, cậu lui trước đỉ, chúng tỏi bàn bạc một chút”.

“Vâng!”

Tu La Tử không nghĩ nhiều, đáp lại rồi lui ra.

Đợi khi Tu La Tử rời đi.

Tu Vô Sanh lướt nhìn tám người còn lại: “Các vị, các vị thấy thế nào?”

“Tộc trưởng”.

Lúc này, một người đột ngột đứng lên, thản nhiên nói: “Ấn ký Thiên Tâm chưa thức tỉnh, người đó vẩn chưa phải là chủ nhân của tộc chúng ta, cũng như vậy, tộc Tu La chúng ta cũng không cần chủ nhân, hai mươi mấy vạn năm trước, ông có thể bóp chết, nuốt chửng chủ của ấn ký Thiên Tâm, bây giờ cũng có thể, chẳng phải sao?”

“Tộc trưởng, đại trường lão nói rất đúng, tộc Tu La không cần chủ nhân!”

‘Tôi tán thành!”

“Tôi tán thành!”

Những người còn lại hai bên trái phải đều đứng lên, tán thành lời của đại trướng lão.

Tám người bọn họ là người mạnh nhất nhiều tuổi nhất trong tộc Tu La, cũng như vậy, cũng là người đưa ra quyết định của tộc Tu La!

“Trước khác, nay khác”, Tu Vô Sanh lướt nhìn mấy người trong đại sảnh, thản nhiẻn nói: “Ba mươi vạn năm trước, tôi đạt đến đính phong, và liên thủ với người khác, mới miền cưỡng giết được Văn Nhân Hạo Nguyệt vốn đang bị thương, nhưng hiện giờ, chân thân của ta đang bị niêm phong, chỉ có một đạo thần hồn ở đây, muốn giết hắn, e rằng rất khó”.

Văn Nhân Hạo Nguyệt chính là tên của chủ nhân ấn ký Thiên Tâm trước đây!

Tu Vô Sanh ngập ngừng, nói tiếp: “Nhưng các ông nói đúng, tộc Tu La không cần chủ nhân, càng không cho phép ấn ký Thiên Tâm xuất hiện”.

Tộc Tu La quá đặc biệt!

Sự xuất hiện của bọn họ là được tạo ra vì chủ nhân của ấn ký Thiên Tâm hàng vạn năm trước.

Tố tiên có lời dạy, các đời tộc Tu La buộc phải trung thành với chủ của ấn ký Thiên Tâm!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK