Vô cùng nhục nhã!
Nhưng.
Lại chẳng có cách nào cả!
Dường như, Trần Đức cảm thấy đánh thế vần chưa đã, bèn nhấc hắn ta lên, đi về phía quan tài đá, đặt hắn ta trong quan tài và điên cuồng ra tay như một tên côn đồ hung hãn.
Một đấm! Hai đấm! Ba đấm! Bốn đấm!
Tất cà mọi người đều nghệt mặt ra.
Không thế thớ nối, tim đã lỡ mất rất nhiều nhịp.
Nắm đấm rơi xuống điên cuồng như màn mưa phùn dày đặc, một đấm, một trăm đấm, một ngàn đấm!
Chỉ trong vài giây, Trần Đức đã đánh ra đâu đó một hai ngàn đấm!
“Răng rắc!”
Đột nhiên.
Nhuyễn giáp của ưng Thương, đã nút ra rồi! Khe hờ rất nhỏ.
Nhưng nó đã thật sự nứt ra rồi!
Trần Đức vần không hề dừng lại!
Bốp!
Bốp!
Bốp! Bốp! Bốp!
Một đấm rồi lại một đấm, hết cú đấm này đến cú đấm khác!
Rõ ràng có thế thấy được khe nứt đó càng ngày càng lớn sau những cú đấm, càng ngày càng lan rộng!
Cuối cùng!
“Răng rác!”
Nhuyễn giáp hệt như thủy tinh chợt nổ tung, vỡ
vụn!
Nâm đấm của Trần Đức đã đánh thẳng vào người Ưng Thương, xuyên qua cơ thể, xương cốt, mang theo máu tươi lao ra sau lưng hân!
“A a a!”
ưng Thương phát ra tiếng la thám thiết, không có nhuyền giáp bảo vệ, hẳn lập tức bị thương rất nặng!
Cả người cuộn lại, lạnh run, máu tươi đầm đìa!
“Biết được nhược điểm của tôi thì sao?”
“Anh nói mình có sức phòng ngự vô địch cơ mà? Tôi thấy, cũng chỉ có thế mà thôi!”
Trần Đức cười nhạt: “Nếu anh không bước vào quan tài, thì tôi tự tay đấy anh vào!”
Anh vừa nói.
Cũng đã bắt đầu ra tay, thêm Cửu Trọng Cực Ảnh vào, dồn hết toàn sức đối phó, trăm triệu điểm sức mạnh Long Tượng cũng được thi triền, không gian với tầng tầng sức ép rơi thắng xuống người Ưng Thương!
“Tiểu hữu, dừng tay!”
Khi nẳm đấm của anh sẳp đánh xuống, thì đột nhiên có một giọng nói xuất hiện ngay bẽn tai mà không hề có sự báo trước.
Ngay sau đó.
Trẽn người Ưng Thương xuất hiện một quang ảnh, những điểm sáng hội tụ lại thành dáng vẻ một người đàn ông trung niên, cứ thế xuất hiện ngay gần đó!
Lòng Trân Đức đầy khí thế hào hùng, nhưng nắm đấm đã chợt khựng lại, ánh mắt nhìn về phía bóng người vừa mới xuất hiện:
“Ông là ai?”