Keng!
Tất Vân Đào rút thanh đao từ thắt lưng ra cầm trong tay, giọng dửng dưng nói: “Đúng vậy, tao đến là đế giết mày đấy, tao và mày không thù không oán, nhưng Mạc Ly Tiêu là người của Trường Bạch Giới, người của Trường Bạch Giới không phải là người mày có thể đụng đến!”
“Tao chỉ xuất một chiêu, nếu mày có thể né được thi tao sẽ tha mày một mạng!”
Tất Vân Đào vô cùng cao ngạo và tự
phụ.
Nhưng không có ai lên tiếng nói gì, dù sao thì Tất Vân Đào cũng là người đứng thứ mười tám trong bảng hào kiệt, đối phó với một tên rác rưởi xếp thứ một trảm của Côn Luân Hư, cần gì một chiêu?
Dùng một chiêu, đã là rất coi trọng Trần Bát Hoang rồi đấy!
Ngay cả khi hắn ta nói nửa chiêu, hay thậm chí là một ngón tay, cũng sẽ không có ai nghĩ rằng đó là sai, hoặc cảm thấy hắn ta đang khoác lác!
Mà là rất bình thường!
“Mày thì sao? Có phải đến giết tao không?”, Trần Đức nhìn Đoạn Bằng, anh phải xác định rõ ý đồ của đốỉ phương, nếu không lỡ tay khiến họ bị thương sẽ rất tệ.
“Con ruồi chết tiệt, không thấy ông đây không muốn nói chuyện với mày sao? Nếu mày muốn biết đến vậy thì ông đây nói cho mày biết”.
Đoạn Bằng thật sự không chịu nối sự truy hỏi của Trần Đức, nếu không trả lời, có khi nào đối phương nghĩ là hẳn ta không dám không?
Ngay sau đó, hắn ta trầm giọng nói: “Đúng vậy, ông đây chính là đến giết mày, hơn nữa còn muốn băm mày thành trăm mảnh!”
“Điều kiện trước tiên là một con châu chấu như mày có thế sống sót dưới lưỡi đao của Tất Vân Đào. Nếu mày
có thế sống sót, tao có thế cho mày chết một cách chết tử tế, băm xác mày thành trăm mảnh”.
So với Tất Vân Đào, Đoạn Bằng còn điên cuồng hơn, trông dáng vẻ của hẳn ta hoàn toàn là đang coi thường, khinh bỉ, thậm chí không thèm đếm xỉa đến Trần Đức. Hắn ta khoanh tay trước ngực lạnh lùng đứng một bên, hiến nhiên là hắn ta không nghĩ Trần Bát Hoang có thế né được một đao của Tất Vân Đào. Hắn ta đang nghĩ, đợi Tất Vân Đào giết chết Trần Bát Hoang thì bản thân sẽ thách đấu và đánh bại Tất Vân Đào.
Dù sao thì đánh bại Tất Vân Đào, người đứng thứ mười tám trong bảng hào kiệt cũng là cách đế thế hiện sức mạnh và tài năng của minh hơn là đánh bại một thứ rác rưởi như Trân Bát Hoang, không phải sao?
Khoe khoang”.
Hoa Linh Vy nhỏ giọng lấm bấm, Đoạn Bằng là cái thá gì? Mặc dù cảnh giới rất cao, thực lực cũng không tệ, nhưng theo hiếu biết của cô ta, tất cả những tài nguyên tu võ này đều dựa vào sự giết chóc và cướp đoạt của gia tộc mà có!
Phải mất gần như toàn bộ sức mạnh của cả giới mới có thế bồi dưỡng nên một người nhưvậy. Nếu hắn ta bị ném vào môi trường giống như Trần Bát Hoang thì chắc chắn trăm phần trăm không bằng Trần Bát Hoang, bây giờ thì sao?
Thực sự là quá kiêu căng ngạo mạn.
Hoa Linh Vy càng ngày càng coi thường và chán ghét Đoạn Bằng.
Ngược lại, mẹ nuôi bên cạnh cô ta lại ngày càng ngưỡng mộ Đoạn Bằng
hơn, bà ta nhịn không được khẽ gật đầu.
Cường giả thì nên có sự tự tin và kiêu ngạo như thế này.
Nếu không sở hữu sức mạnh thì có ích gì?
“Thế nào, ông đây nói đủ rõ ràng, đủ minh bạch chưa? Mày hiểu ông đây chính là muốn giết mày chưa?”, vẻ mặt của Đoạn Bằng vô cùng mất kỉẻn nhẵn, nói xong liền im lặng không nói thêm nửa lời.
Như thể đối với hắn ta, nói thêm một chữ thôi cũng là một sự sỉ nhục, một sự xui xẻo.
“Hiếu rõ, tao hiếu rất rõ”.