Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thứ hai, ông ta rất rõ, nếu như không nhận lấy Thông linh đan, Trần Đức tuyệt đốl không yên tâm giao anh em và người phụ nữ của mình cho nội viện, mình không những không có được lợi ích, còn có khả năng đắc tội Trần Đức.

Cân nhác đủ loại, ông ta không thể không thu.

“Tốt, quá nhiên viện trưởng là một người sáng khoái”, Trần Đức cười, Thông linh đan vô dụng với anh, hôm nay ở Vô Song môn, anh có đầy đủ tài nguyên có thế luyện ra được đan dược tốt hơn,

Thông linh đan…

Anh muốn thì có thể tu luyện bất cứ lúc nào.

Thay vì cho cấp dưới, chi bằng cho Công Tôn Hằng một ân huệ, đế sau này ông ta chú ý đến đám người Kỳ Hàn nhiều hơn.

Tàng Kinh Các nằm ngay bẽn vách đá Thiên Huyền Phong, xây dựng giống như lầu các cổ đại, bên trong cửa thỉnh thoảng có một vài đệ tử đi vào và một vài đệ tử đi ra.

“Tâng một của Tàng Kinh Các có một vài sách về tu hành, tầng hai đến tầng sáu thì là võ kỹ, võ kỹ càng ở phía trên thì càng trân quý, ngày thường đệ tử trong Vô Song môn không có sự cho phép của

Công Tôn Hằng đi lên trước dẫn đường, đến Tàng Kinh Các, ông ta cung kính hành lễ với một lão giả trông lôi thôi lếch thếch: “Lão Trình!”

Lão giá quần áo tầm thưởng, ông ta ngồi trên ghế không nhúc nhích, mắt hơi mở ra nhìn Công Tôn Hầng: “ừ, vào đi”.

“Cậu Trần, đi theo tôi”.

Công Tôn Hằng đi ở phía trước giới thiệu với

anh:

“Lão Trình là môn chủ nhiệm kỳ trước của Vô Song Môn, SƯ huynh của môn chủ Ngụy, năm nay đã hai trăm sáu mươi ba tuổi, ban đầu là người mạnh nhất Vô Song môn, từ đột phá Kim Đan kỳ đến cảnh giới Địa Tiên chỉ cách một con đường, tiếc rằng… hôm đột phá cũng là ngày ông ấy mùng thọ hai trăm tuổi, bị người ta đánh trọng thương, không có cách nào tu võ được nữa…”

Một tầng cuối cùng của Thiên Nguyên Tam Trọng với Linh Căn kỳ và Linh Hải kỳ ở trước rất khác nhau!

Trước đó chỉ phân ba cảnh giới nhỏ là sơ, trung và đỉnh phong!

Nhưng,

Kim Đan kỳ lại có chín tầng!

Vô Song môn mấy trăm năm nay chỉ có một mình Trình Kiếm Phong có khả năng đột phá Kim Đan kỳ!

Có thế tướng tượng được,

Đối với Vô Song môn mà nói, đó là chuyện quan trọng biết nhường nào!

“Bị ai đánh trọng thương?”, Trần Đức kinh ngạc hỏi, đường đường là môn chú của Vô Song môn mà lại có người dám đánh ông ta bị thương?

“Aiz, một trong những người canh glữ Côn Luân Hư, Lâu Vạn Xuân”, Công Tôn Hằng lắc đầu, khi nhắc đến Lâu Vạn Xuân, sâc mặt ông ta lóe lên vẻ kiêng ky sâu đậm.

“Lâu Vạn Xuân?”

Ánh mắt Trần Đức đông cứng, anh có phần chấn động, người sắp đột phá Thiên Nguyên Tam Trọng đến cảnh giới Địa Tiên cũng bị ông ta đánh trọng thương?

Thực lực của Lâu Vạn Xuân kinh khủng đến mức nào?

Hơn nữa,

Quan trọng đây còn là chuyện cúa hơn sáu mươi năm trước?

Hơn sáu mươi nám qua đi,

Lầu Vạn Xuân sẽ cố thế đạt tới loại nào đảy?

“Không sai”.

Công Tôn Hằng nặng nề gật đầu: “Chính là Lâu Vạn Xuân, xem ra cậu cũng đã từng nghe qua”.

“Các trưởng lão bao gồm cá môn chủ của Vô Song môn cũng muốn báo thù, chỉ tiếc rằng thực lực khác biệt quá lớn, thực lực người canh giữ và những người Côn Luân Hư chúng tôi đã hoàn toàn là hai tồn tại, một trời một đất không thể coi như nhau”.

Công Tôn Hằng vô cùng thổn thức, nếu lão Trình đột phá thành công, Vô Song môn sẽ có tình cảnh thế nào? Chỉ tiếc rằng tất cả cũng chỉ là suy đoán chủ quan.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK