Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bởi ngày đó.

Cô ta đã từng nhìn thấy Trần Đức và mẹ của mình là Diêm Thanh Nhã làm chuyện nam nữ ngay trong nhà bếp, thật ngượng ngùng và khó nói, nhưng suy cho cùng đó là chuyện rất bình thường.

Lúc ấy, cô ta vờ như không thấy, nhanh chân rời đi, nhưng trong lòng lại cảm thấy cực kỳ rối rắm, khó có thể chấp nhận được.

Tuy nhiên…

Trong suốt khoảng thời gian qua, Trần Đức không ngừng chứng minh bản thân, anh đã nhiều lần ra tay giúp đỡ mẹ và cô ta. Thật ra, từ tận đáy lòng, không biết từ lúc nào, cô ta đã dần chấp nhận anh.

Thậm chí, cô ta còn nảy sinh một cảm giác đặc biệt với Trần Đức. Có điều, cảm giác này rất mờ nhạt, người cô ta nghĩ đến nhiều hơn lại là tên hề áo đen.

Hôm nay…

Khi biết được tên hề áo đen chính là Trần Đức, sau một thoáng rối rắm, cuối cùng, cô ta đã thừa nhận với lòng mình.

Đúng vậy.

Trước đây, cô ta chưa từng nghĩ mình sẽ yêu người đàn ông mà mà mẹ yêu.

Nhưng bây giờ thì…

Diêm Mộng không ngại!

Yêu một ai đó, có đôi khi, chính là liều lĩnh như vậy.

“Em nói gì?”, Trần Đức kinh ngạc, sắc mặt anh lập tức thay đổi.

“Em nói…”, Diêm Mộng bước lên trước, đột ngột ôm lấy cổ Trần Đức, thì thầm vào tai anh: “Em nói, em có thế chấp nhận anh”.

Trần Đức ngớ người, đầu anh có hơi choáng váng, anh không biết phải nói gì, chỉ có thể đứng chết trân tại chỗ.

Có thể… chấp nhận ư?

“Khụ… Diêm Mộng, chúng ta không hợp”, Trần Đức nói một cách chắc chắn và thẳng thắn: “Có lẽ em không biết, anh và mẹ của em…”

“Em biết!”

Nhưng Trần Đức còn chưa nói dứt lời, Diêm Mộng đã cắt ngang: “Em biết chuyện của anh và mẹ”.

it tf

Biết ư?

Sau vài giây kinh ngạc, cuối cùng, Trần Đức cũng hiểu vì sao Diêm Mộng vẫn luôn tỏ thái độ chán ghét anh.

“Trần Bát Hoang, em không quan tâm, lúc trước, em không biết cảm giác yêu là gì, vốn tưởng rằng loại tình cảm thề non hẹn biển, sống chết có nhau trong TV hay chiếu chỉ toàn là giả dối”.

Diêm Mộng buông Trần Đức ra, ánh mắt cô sáng ngời, nhìn thẳng vào anh: “Mãi đến… đêm hôm đó, khi anh đột nhiên xuất hiện để cứu em”.

Mình có đôi lời. Vì kinh phí eo hẹp nên bọn mình đang không có người biên tập nội dung. Nên nếu chương nào bị sai – trùng – thiếu nhờ các bạn bình luận cụ thể để mình nhờ kiểm tra lại ạ.

Hoặc bạn có thể inbox thẳng cho admin của nhóm truyện theo link : group facebook

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK