Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mà hôm nay, khó khăn lắm mới chờ đợi một người có Thiên Tâm Ấn Ký, mắt nhìn ra ngoài, cơ hội rời khỏi liền đặt ngay trước mắt, thời khắc Trần Đức đến hải tộc, ông lão kích động đến phát điên.

Bảy giờ lại nói ông lão nhìn nhầm? Con mẹ nó làm sao lão Yẽu Hoàng mình có thế không khấn trương? Nếu như có tim, e rằng tim cũng sắp ngừng đập luôn.

“Nhanh, thằng nhóc, mau tiến lên mấy bước, để tôi cố gắng cảm nhận…”

“Không”.

Trần Đức lắc đầu, trừng mắt nhìn: “ông hiểu chứ, lão Yêu Hoàng, tôi sợ ông ăn tôi mất”.

“… Mẹ kiếp!”

Lão Yêu Hoàng cũng không nhịn được mà văng

tục.

Con mẹ nó quá cấn thận rồi đó chứ?

Nếu đối thành trước kia, ông lão sớm đã bùng nổ muốn giết người.

Bây giờ,

Vẫn nên nhẫn nhịn một chút.

Lão Yêu Hoàng nhẫn nại, chịu đựng tính khí, hòa nhã nói: “Thằng nhãi, tôi ở trong tượng đồng này, ngoại trừ cảm nhận thì không động đậy được, sao có thế có cơ hội hại cậu chứ?”

‘Tôi không tin”.

Trần Đức lắc đầu: “ông đã sống năm trăm ngàn năm, ngày tháng sống có thể còn nhiều hơn tôi ăn cơm, ai mà biết ông có lừa tôi hay không”.

“Lời tôi nói là thật”.

Giọng nói của lão Yẻu Hoàng vô cùng cấp thiết: “Tên nhãi à, rốt cuộc cậu muốn thế… thế nào mới có thể tin tôi đây?”

“Không biết, hơn nữa tôi cũng không cần tin ông”.

Biểu hiện trên mặt Trần Đức cũng không có chút hứng thú với chuyện cứu lão Yêu Hoàng: “ông có thể nghĩ cách tự chứng minh, không có cách nào thì tôi đi đây, lần sau gặp lại cũng không biết lúc nào đâu, ông cũng biết đấy, chí dựa vào ba lão già bên ngoài kia, chắc không ngăn cán được tôi”.

Dứt lời,

Trần Đức định xoay người rời đi.

“Đừng!”

Lão Yêu Hoàng gấp gáp, thật sự gấp, nếu Trần Đức thật sự rời đi, làm không tốt thì ông lão lại phải đợi thêm mấy trăm ngàn năm nữa!

‘Tôi, tôi…”

Giống như đưa ra một loại quyết định nào đó, lão Yẻu Hoàng hung dữ nói: ‘Tên nhãi, tôi truyền cho cậu một bộ thần thông, loại thần thông này tẻn là ‘Thiên Yêu Thông Thần Pháp’, pháp này sau khi tu luyện, có thể chứng minh tôi có sát ý với cậu hay

không”.

“Còn có loại thần thông này?”

Trần Đức kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền từ chối: ‘Thôi thôi, tôi cũng không tu luyện, nhìn dáng vé luyến tiếc cúa ông, hơn nữa phép thần thông này tu luyện rồi thì dùng ớ đâu chứ, ngoại trừ có thế biết ông có sát ý với tôi hay không thì còn làm được gì? Chả có tác dụng gì với tôi, không cần không cần”.

Trần Đức xua tay, xoay người lại muốn đi.

‘Tên nhãi, cậu đứng lại!”

Lão Yêu Hoàng đã cực kỳ căm hận, khó chịu nói: “Cậu tưởng rằng Thiên Yêu Thông Thần Pháp có chút hữu dụng này sao, nếu chứ có chút vậy, tỏi đã nói cho cậu biết từ lâu rồi”.

“ồ, còn có hữu dụng gì, xin chí giáo?”

Lông mày Trần Đức nhướn lên, trải qua nhiều chuyện như vậy, anh cũng không phải kẻ ngốc, sao có thế không biết Thiên Yêu Thông Thần Pháp’ châc chắn không chỉ đơn giản như vậy? Nếu không thì lão Yêu Hoàng cũng không cần mang dáng vẻ không cam lòng này.

“Hừ, tên nhãi, tôi nhìn cậu chính là không có lợi ích thì không làm việc, cố ý chán ghét tôi”.

Ngoài miệng lão Yêu Hoàng nói như vậy, nhưng lại không có bất kỳ cách nào với Trần Đức, giọng nói giống như nghiến răng nghiến lợi: “Sau khi tu luyện thần thông này, đời này của tỏi không thế ra tay với cậu, hơn nữa, chỉ cần cậu muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể cộng hường một phần thực lực của tôi, sao nào? Lợi ích như vậy còn không lớn?”

“Nếu vần chê không đủ, vậy tôi cũng hết cách, cút cút cút, mau cút đi, tôi cứ ở đây chờ chết là được, ĐM!”

Lão Yêu Hoàng lòng cũng đang rỉ máu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK