Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Để làm gì?”, Trần Đức hỏi.

“Cứ làm theo lời tôi đi, bớt nói nhảm”, vốn Linh Lung có hơi bực bội, thế nên giọng điệu với Trần Đức cũng không mấy thân thiện.

Trần Đức cũng không thèm so đo với cô ta, anh giơ hai tay đặt lên hai quai đỉnh theo lời Linh Lung. Thoáng chốc, anh cảm nhận được một lực hút cực mạnh tuôn ra.

Tay của anh dính chặt vào cái đỉnh màu xanh tím kia.

“Mau vận chuyến linh khí”, giọng Linh Lung lần nữa vang lên.

Không đợi cô ta nói, Trần Đức đã điều động linh khí theo bản năng, hòng chống lại lực hút đáng sợ kia.

Ngay sau đó, một cảnh tượng quỷ dị xuất hiện.

Cái đỉnh cao khoảng một thước trước mặt bất chợt biến mất.

“Việc này…”, Trần Đức nghẹn hòng nhìn trân trối, mặt anh lộ vẻ kinh hãi: “Cái đỉnh đâu rồi?”

“Ha ha, nhìn vào lòng bàn tay phải của anh đi”, Linh Lung nhắc nhở.

Nghe vậy, Trần Đức lập tức mở bàn tay ra thì thấy có một ấn ký Long Văn màu xanh mờ ảo, nếu không nhìn kỹ thì rất khó phát hiện.

“Nó ở trong tay tôi ư?”, Trần Đức nghi hoặc nắm chặt tay lại.

“Đúng vậy, chí bảo bực này lại bị một võ giả yếu ớt như anh lấy được, không biết đám người kia biết chuyện thì có tức đến mức hộc máu hay không nữa .

Trong giọng nói của Linh Lung tràn đầy khao khát: “Tuy nhiên, hiện tại, đối với anh thì nó chỉ là một vật chứa mà thôi, có thể cất giữ đồ đạc. Anh có thể dùng ý thức tiến vào trong thử xem”.

Trần Đức thử thăm dò, quả nhiên, anh thấy bên trong là một không gian cực lớn, tựa như một thế giới khác vậy. Trong khoảng không mênh mông kia còn có một ít sách cổ, dược liệu khô héo, binh khí đã sắp bị phong hóa,…

Ngay khi nhìn thấy khoảng không gian này, Trần Đức chợt nhớ đến tình cảnh lúc anh đạt được truyền thừa Ảm Dương Kinh. Khi đó, chẳng phải cũng có một không gian kỳ lạ như vậy sao?

Trần Đức lấy ra kiếm Long Ngâm, đặt vào lòng bàn tay.

Một suy nghĩ chợt lóe, ngay sau đó, kiếm Long Ngâm biến mất, tiến vào đỉnh Long Văn.

Lại một suy nghĩ vụt qua, kiếm Long Ngâm lần nữa xuất hiện.

Sau vài lần tập luyện, Trần Đức đã có thể sử dụng thành thạo không gian bên trong đỉnh Long Văn.

“Ha ha, khả năng lĩnh ngộ cũng không tệ lắm, ngoài ra, đợi đến khi anh đột phá lên Linh Hải kỳ, đạt tới tầng cuối cùng của Thiên Nguyên Tam Trọng, khi đó, đỉnh Long Văn sẽ có thêm tác dụng khác, là loại công năng rất hữu ích”, trong giọng nói của Linh Lung có vài phần tán thưởng.

“Công năng gì?”, Trần Đức tò mò hỏi.

“Bí mật!

tt

Linh Lung cười khẽ: “Đến lúc đó sẽ nói với anh, còn nữa… sau này khi muốn cùng tôi đối thoại, anh chỉ cần nói thầm trong lòng là được, không cần phải nói ra miệng như vậy”.

“ừm!”

Trần Đức khẽ gật đầu, cảm thấy phấn chấn từ tận đáy lòng.

Chuyến đi Thiên Kiếm Phong này quả không uổng phí!

Không chỉ giết chết Phương Tâm Ngọc, thành công đột phá đến Linh Hải kỳ, hơn nữa còn ngoài ý muốn đạt được đỉnh Long Văn cùng với một cao thủ thần bí như Linh Lung. Quả thật là thu hoạch khá khấm!

Trần Đức đột nhiên muốn uống vài ngụm rượu ăn mừng, đáng tiếc ở đây không có rượu.

Anh đã hạ quyết tâm, nếu có cơ hội, nhất định phải đặt thật nhiều rượu ngon bên trong đỉnh Long Văn mới được.

“Nếu tính không nhầm thì mình đã lên Thiên Kiếm Phong được ba, bốn tiếng gì rồi, chắc chắn mấy người Thư Tuyết rất sốt ruột”, chợt nhớ ra, Lâm Nhất không tiếp tục lãng phí thời gian, liền đi đến trước một bức tường, tung ra một đấm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK