Ngay lập tức, máu tươi trào ra, Cung Bồn Võ Tàng, chết!
Không còn chút hơi thờ của sự sống!
“A!!!”f Tô An Khê ở một bên hoàn toàn bị dọa cho ngây ngốc, cuối cùng hét lên thảm thiết, ngồi bệt trên đất không ngừng lùi về phía sau.
‘Tô An Khê, đã lâu không gặp”, Trần Đức nhìn chằm chằm Tô An Khê, khóe miệng nhếch lên: “Cô đem đến cho tôi phiền phức lớn như vậy, cô cảm thấy, tôi nên xử lý cô thế nào?”
“Anh là ai, anh là ai, đừng lại gần tôi, đừng lại gần tôi!”, Tô An Khê lắc đầu, đầu tóc rối tung, ánh mắt rối rẳm.
‘Tôi là Cung Bồn An Khẽ, tôi là vợ bé của Cung Bồn Võ Tàng, anh là cái thá gì, đừng đến gần tôi!”
“Trần Bát Hoang đâu, tôi phái giết anh ta, tôi phải giết anh ta!”
Tô An Khê hoảng loạn đứng dậy, nói năng lộn xộn, điên điên khùng khùng!
Điên rồi, cô ta bị cảnh tượng trước mặt làm cho sợ hãi đến phát điên rồi!
Trần Đức có thể cảm nhận được cô ả không giả vờ, mà thật sự bị khiếp sợ đến điên rồi.
“Ha ha ha ha…tôi nhất định phái giết Trần Bát Hoang, giết Trần Bát Hoang, anh ta hại tôi mất đi tất
cả, ngài Cung Bồn, ngài Cung Bồn, ngài bị sao vậy, mau đứng dậy đi!”, Tô An Khê vừa đứng lên, lại quỳ xuống, quỳ ớ bên cạnh Cung Bồn Võ Tàng: “Sao ngài lại ngủ, mau dậy đi, mau dậy đi!”
Trần Đức bình tĩnh nhìn tất cả mọi thứ đang
diền ra.
Anh không phải là thánh mẫu, không hề cảm thấy đau lòng cho Tô An Khê.
Kết cục của ngày hôm nay tất cả đều là cô ta gieo gió gặp bão, anh đã cho Tô An Khê rất nhiều cơ hội, bất kế là ở thành phố Tân hay vùng Vân Bắc, chưa từng ra tay với cô ta, mà cô ta thì sao? Năm lần bảy lượt gây phiền phức.
“Nếu đã điên rồi, vậy tôi cho cô được thoải mái hơn”, ngón tay Trần Đức khẽ cong, ánh sáng bắn ra.
“Phập!”
Tô An Khê, chết!
Chết trước xác Cung Bồn Võ Tàng!
Tô An Khê ngã xuống, mọi thứ, kết thúc!
“Bát Hoang, cậu trưởng thành rồi…”, một giọng nói già nua từ phía sau truyền đến, Nhan lão đang
chậm rãi đi về phía anh.
“Chồng…”, Tống Ngữ Yên ôm Tử Hàm, trong mắt mờ sương.
“Anh Bát Hoang…, Lâm Dao cũng đi đến: “Đã lâu không gặp”, Âu Dã Thanh Vũ không kìm được xúc động, cũng đi về phía anh.
Sau đó là nhóm người Kỳ Hàn, Kỳ Hồng, Lữ Đông Dã, Hà Đồn, Giang Hồ Hải tập trung đến chỗ anh.
Khóe miệng Trần Đức khẽ mỉm cười, nhận lấy Tử Hàm từ trong tay Tống Ngữ Yên, nhẹ nhàng ôm cô bé vào lòng: “Mọi người, thật xin lồi, tôi đến hơi muộn”.