Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kẻ điên!

Từ đầu đến đuôi, kẻ điên hoàn toàn!

Tất cả mọi người nhìn Trần Đức, kinh hãi đến mức không thốt ra lời, mí mắt co giật.

Dám ăn nói như thế với người nhà họ Trần, không phải kẻ điên thì là tên ngốc, không biết trong đầu chứa cái gì.

Bọn họ đều hận không thế xông lên giết chết tên nhóc Trần Bát Hoang này, thực sự quá cuồng ngạo, vô cùng cuồng nạo, vô cùng ngu dốt!

“Rắc rắc rắc rắc!”

Gần như cùng lúc, hai tay Trần Đức trực tiếp lúc vào trong nước biến, cơ thịt toàn thân giống như bị cối xay, bị máy nghiền nát, méo mó, biến dạng, xương cốt trong cơ thể vang lên rắc rắc, hủy dần.

Nhưng cuối cùng anh vẩn không quỳ!

Muốn anh quỳ trước kẻ thù giết bố, anh thà chết còn hơn!

“Trần Nguyên Vũ, mẹ kiếp, có giỏi thì ông giết tôi đi!”

Khóe miệng Trần Đức rỉ máu, nụ cười tàn khốc mang theo vẻ chế nhạo, từng chữ từng câu như bom đạn, vang lên bên tai tất cả mọi người.

Sau khi tiến vào cực cảnh, anh không còn sử dụng Tự Tại Thần Ma Công nữa.

Có hai nguyên nhản, thứ nhất, Tự Tại Thần Ma Công, coi như con át chủ bài của anh, không thế tùy tiện đế lộ.

Thứ hai, anh đoán Trần Nguyên Vũ sẽ không giết anh, còn về tại sao không giết, Trần Đức cũng không biết, nhưng từ đầu đến cuối Trần Nguyên Vũ dùng khí tức áp chế anh, khiến anh chấn hãi, nhưng không ra tay, thì chắc chắn có nguyên nhân!

Bây giờ sử dụng Tự Tại Thần Ma Công, đồng nghĩa với lộ ra con át chủ bài, đến lúc đó, nếu Trần Nguyên Vũ thực sự muốn ra tay, khi con át chủ bài đã bị lộ, anh sẽ không còn cơ hội nào.

Chưa đến tình huống bất đắc dĩ, anh phải giữ con đường lui.

Vừa dứt lời, Trần Đức vẫn nhìn chằm chằm Trần Nguyên Vũ, rất rõ ràng, từ trong ánh mắt của Trần Nguyên Vũ, anh nhìn thấy sát ý, tức giận.

Loại sát ý và tức giận này chỉ vụt hiện lên liền bị ép xuống, nhưng Trần Đức cũng nhìn thấy rất rõ.

Anh càng chắc chắc với suy đoán của mình.

“Đây chính là con trai của Trần Giang Lăng sao, quả nhiên ngang bướng”.

Trần Nguyên Vũ rất muốn giết Trần Đức, từ trên người Trần Đức, ông ta nhìn thấy bóng dáng của Trần Giang Lăng,

Năm đó, Trần Giang Lăng là người duy nhất có thể sánh vai với ông ta.

Nhưng vì một số nguyên nhân, cuối cùng Trần Giang Lăng trở thành đứa con bị ruồng bỏ của nhà họ Trần, bây giờ nhìn thấy Trần Bát Hoang, bóng dáng của Trần Giang Lăng lại hiện lên trong đầu.

“Ha…”

Trần Đức cười lạnh lùng: “Tôi đoán, ông sẽ không giết tôi, đúng không?”

“Loại rác rưởi như mày, mà xứng để bản tôn ra

tay”.

Trần Nguyên Vũ lạnh lùng lướt nhìn Trần Bát Hoang, đúng thế, anh đã đoán đúng.

Hiện giờ, ông ta vẳn không thể giết chết Trần Bát Hoang.

ít nhất. Trần Bát Hoang không quỳ.

Nếu anh quỳ xuống, thì giờ đã là một xác chết, không, ngay cả cái xác cũng không còn, tan thành tro bụi từ nay, trên đời không còn Trần Bát Hoang!

Trần Bát Hoang không quỳ, ông ta lại không thể

giết!

Tại sao?

Bởi vì trong lòng ông ta ẩn giấu một bí mật, mộ bí mật mà không ai biết.

Năm đó, nhà họ Trần truy giết Trần Giang Lăng, ông ta chủ động đến địa cầu, với thực lực của ông ta, muốn giết một người địa cầu thực sự là chuyện đơn giản không thể đơn giản hơn, chỉ một cái đập thì có thể hủy cả địa cầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK