Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trước phần mộ rậm rạp một mảnh.

Trần Đức thắp cho Sửu gia ba cây hương, đốt tiền giấy, cuối cùng còn đốt pháo.

Thoáng chốc, trước ngôi mộ hương khói lượn lờ, không ngừng vang lên tiếng pháp nổ đì đùng, mãi một lúc lảu sau mới biến mất.

“Sửu gia”.

Giờ phút này, Trần Đức quỳ xuống. Anh không

lạy đất, lạy trời, nhưng Sửu gia là người có ơn cứu mạng, ơn tái sinh làm người, đáng giá đế anh quỳ.

Trần Đức cung kính quỳ trước phần mộ, chầng nói chẳng rằng chỉ lắng lặng quỳ ở đó, mọi lời nói đều được anh thầm niệm trong lòng.

Anh có ngày hôm này thì phải kế đến cõng của Sửu gia.

Không có Sửu gia thì e rằng giờ Trần Đức vẫn là một tên tàn phế.

Đáng tiếc, đến giờ anh vẫn không biết được tên thật của Sửu gia. Dù muốn lập bia cho ông ấy, nhưng cũng không biết nên viết tên gì.

“Thấy không, theo thông tin thì nơi đó… chính là phần mộ của ông già kia”, đúng lúc này bỗng có một giọng nói ngả ngớn truyền đến.

Cách đó hơn 40 50m có bốn bóng người ba nam một nữ đang nhìn họ.

Người đi đầu là một người đàn ông trung niên khoảng 30 40 tuổi, trong ngực ôm một người phụ nữ.

Hai bên trái phải ông ta còn đứng hai người trông cực kỳ cao to vạm vỡ, chỉ liếc mắt một cái thôi cũng biết cỏ luyện võ, mà ít nhất cũng là cấp

Vâng trán của họ hơi hao hao người đàn ông trung niên kia nên chắc là anh em.

Ba gã đàn ông lần lượt từ trái sang phải là Sở Hoài Vũ, Sở Thiên Phàm, sở Hoài Tâm.

Người nói chuyện chính là sở Thiên Phàm đang đứng giữa, hắn là người thừa kế duy nhất của nhà họ Sở ở Hoa Hạ, trên cổ tay đeo chiếc đồng hồ sáng lấp lánh, cả người toàn là hành hiệu, ít nhất cũng phải trị giá vài triệu tệ.

Sở Hoài Tâm cười lạnh nói: “Ha ha, còn tưởng rang lão khốn kia sẽ phơi thây hoang dã, ai ngờ có mộ thật”.

“Lẽ nào, bất ngờ nhất không phải là có người tới viếng mồ cho ông ta à?1′, Sở Hoài Vũ cười nhạt nói.

Ba người vừa nói vừa đi về phía này.

Họ đi đến trước phần mộ, trực tiếp làm lơ Hình Tông Đài và Trần Đức. sở Thiên Phàm đạp lên phần mộ, rồi bắt đầu nấu cháo lưỡi với cô gái trong ngực.

Mà hai người anh em của hân lại lấy điện thoại ra, chẳng kiêng dè gì bắt đầu quay video, chụp ảnh.

Trần Đức vẩn còn quỳ trước mộ, nhưng trong

mắt anh đã lóe lên sát khí ngút trời.

“Các người là ai, mau bước xuống!”, Hình Tông Đài thấy mấy người đó ngông cuồng như vậy, nhíu mày, giọng điệu gần như là ra lệnh nói.

“Nơi này, không phải là chổ mà các người có thể quậy phá!”

“Ông là cái thá gì mà dám nói chuyện như vậy với anh Phàm?”, sở Hoài Tâm cất điện thoại đi hỏi.

Hắn ta chẳng chút do dự đến gần Hình Tông Đài, dáng người 1 m8 của hẳn ta trông còn to con hơn Hình Tông Đài một chút, kiêu ngạo hiếp người.

Tay Hình Tông Đài đã đặt lên cây súng bên hông, lạnh lùng nhắc nhở: ‘Tôi? Đô đốc thành phổ Tẳn, Hình Tông Đài!”

Đô đốc thành phố Tân!

Mấy chữ này vừa được nói ra, Sở Hoài Tâm khẽ ngây ra, rõ ràng là không ngờ lai lịch của người đàn ông trung niên trước mặt lại lớn như vậy, thống soái thành phố Tân tương đương với đại quan tướng soái thời cổ đại, thống trị một phương!

Thân phận này quá mức cách biệt, khủng khiếp.

Nhưng, Sở Hoài Tâm cũng chỉ khẽ ngây ra mà thôi, chưa đầy năm giây, hân ta đã cười.

‘Tôi tướng là ai mà lại kiêu ngạo như vậy, còn mang theo súng bên người, hóa ra là nhân vật cấp thống soái, cơ mà ha ha…”

Sớ Hoài Tảm cười hết sức đắc ý: “Chức vị này mang ra hù dọa người khác còn được, nhưng, có thể hù dọa được nhà họ sở ở Hoa Hạ chúng tôi sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK