Sau đó.
“Keng, keng, keng, keng…”
Từng tiếng vang thanh thúy, chói tai chợt cất lên, toàn bộ vũ khí đều bị gãy!
Vũ khí trong tay 40 50 tên võ giả Long Tượng kỳ, hễ cái nào đến gần anh đều giống như những cây mía bị chặt làm đôi, đứt gãy, biến hình!
Thoáng chốc, Lục Phong đã không còn hứng thú lập tức tỉnh táo lại.
Đương nhiên, ông ta cũng không phải thấy hứng thú với Trần Đức, mà là với thanh đoản kiếm trong tay anh!
Chắc chắn đây là một thanh thần binh, lợi khí, tuyệt đối là vật báu có một không hai!
Mặc dù là ớ Côn Luân Hư thì vật báu như thế cũng khó thấy!
Dù là một cọng cỏ thì ở trong tay 40 50 cao thủ Long Tượng kỳ nó cũng sẽ trở
thành vũ khí giết người. Nhưng giờ, bọn họ cũng không cầm cỏ, mà là vũ khí!
Thế mà chúng lại bị chém gãy dễ dàng như vậy?
Lục Phong lập tức nhìn trúng thanh kiếm kia.
Nói thật, thực lực của Trần Đức cũng chỉ chưa đến Linh Căn trung kỳ mà thôi. Nhiêu đấy hoàn toàn chẳng đáng là gì trong Côn Luân Hư. ở trong mắt Lục Phong thì vẫn quá yếu.
Một quyền, một chưởng của ông ta là có thể lập tức giết chết anh rồi.
Ông ta chưa ra tay một là vì chưa thấy hứng thú, hai là muốn xem thử ở thế tục có người nào có tư chất cao không. Nếu có thì có thể dẫn về học viện Vô Song. Đó tuyệt đối là một công lớn với ông ta!
Nhưng giờ, ông ta đã nhìn trúng thanh kiếm kia.
Lòng tham giổng như một cơn sóng thần, quay cuồng trong lòng ông ta.
Đầu óc của 40 50 võ giả phía trước gần như đều chết máy, mất đi khă năng tự hỏi. Cảnh tượng trước mắt giống như một cơn ác mộng đáng sợ!
Bọn họ không phải Lục Phong nên chẳng có sức mạnh và ánh mắt biết nhìn hàng như ông ta. Thế nên, họ hoàn toàn không hiểu tại sao lại thế, cũng không biết Trần Đức đã chém gãy vũ khí của mình như thế nào.
Nếu… nếu ban nãy không phải chém vào vũ khí, mà là vào đầu họ. Vậy… vậy thì giờ thứ rớt trên mặt đất có phải sẽ là đầu của họ không?
Vừa nghĩ đến đó, họ lập tức như rơi vào hầm băng, cơ thể cứng ngắc, vẻ mặt hết sức khó coi như bị thần chết vẫy gọi, tim gan run rẩy.
“Nhóc con, chết đi!”
Bỗng dưng, không gian phát ra tiếng ù ù như có một con quái vật rớt xuống. Chỉ thấy, Thành Cực An cầm đầu gậy ba – toong dùng sức rút ra, một thanh đao bổng xuất hiện chiếu sáng cả nhà thờ tổ. Ngay sau đỏ, mũi đao đâm về phía Trần Đức và chỉ cách gáy anh khoảng 3cm!
“Keng!”
Hình đầy đủ tại Nhayho.č0m