“Được thôi chú Lâm, tôi cũng đang có ý đó”.
Vương Mâu không chút suy nghĩ, lập tức gật đầu đồng ý. Hai nhà Vương, Lâm cách nhau không xa, ở trong cùng một tòa thành, hai gia tộc vẫn thương qua lại, giao dịch với nhau.
Huống chi Vương Mâu còn thầm thương trộm nhớ Lâm Tử Huyên, vẫn luôn để mẳt đến cô ta, hai nhà gần như đã ngầm thừa nhận Lâm Tử Huyên là người con gái của hắn ta, là vợ của hẳn ta.
Trần Đức trông thấy thế thì khóe miệng chợt cong lên, tiêu chuẩn kép của Lâm Đông Nhạc này hay thật đấy, một mình anh có mặt trong nhóm thì đông đúc, Lâm Tử Huyên lại thích yên tĩnh.
Nhưng Vương Mâu một hơi dẫn tới bảy người, cộng thêm hẳn ta nữa là tám, tiêu chuấn kép này cũng có hơi quá đáng.
La Văn Sơn cũng hơi xấu hố, không được thoải
mái. Dù sao Trần Đức cũng do ông ta dẫn tới, cũng là ỏng ta giúp anh gia nhập đội ngũ.
Chỉ là thân phận ông ta thấp kém, một người hầu khác họ mà thôi, không dám mà cũng không thếlẳm lời.
Huống chi Vương Mâu còn là con trai trưởng của nhà họ Vương, xác suất trở thành gia chủ tương lai là rất lớn, thực lực của hắn ta cũng nằm trong bậc ba của bảng xếp hạng trên đảo Khốn Long.
Còn mạnh hơn Lâm Tử Huyên một bậc.
‘Trần Đức…”
Vẻ mặt La Văn Sơn đầy áy náy.
“Không sao đâu chú La, chú không cần phải áy náy”.
Trần Đức nhận ra sự áy náy của La Văn Sơn, nhỏ giọng an ủi: “Bây giờ tôi phải đi rồi, chú bảo trọng nhé”.
Nói xong.
Trần Đức nhìn Lâm Tử Huyên, lại nhìn sang Vương Mâu, bất đắc dĩ lâc đầu, cười gượng hai tiếng rồi xoay người đi.
Ánh mắt Vương Mâu trờ nên nặng nề.
Ánh mắt và nụ cười của Trần Đức khiến hắn ta rất khó chịu, bởi vì hắn ta có thế nhận ra sự khinh thường từ ánh mắt đó.
Đang định nói chuyện.
Thì đột nhiên.
‘Trần Đức, anh chờ đã”.
Trên Huyết Ngân Thú, Lâm Tử Huyên mở miệng, đôi môi đỏ mọng hé mở, mang theo hương thơm: “Anh không cần đi, cứ đi cùng với chúng tôi đi”.
Bước chân Trần Đức khựng lại, đầy kinh ngạc.
Lâm Đông Nhạc cũng hết sức ngạc nhiên, nụ cười trên gương mặt già nua ấy chợt đông cứng:
“Cỏ chủ, cô làm cái gì thế? Tên đó không có lý do gì đế ở lại với chúng ta cả!”
“Chú, tôi chưa từng chủ động yêu cầu anh ta rời đi, là chú yêu cầu hết lần này đến lần khác nên tôi mới phải đồng ý”.
Lảm Tử Huyên nói: “Bây giờ tõi đã thay đối suy nghĩ rồi, dù sao nhóm Vương Mâu cũng sẽ đi cùng chúng ta mà, đúng chứ? Thêm một người không
nhiều, bớt một người không ít, huống chỉ…”
Lâm Tử Huyên cười khẽ, chớp chớp mẳt với Trần Đức, giọng mờ ám: “Huống chi, tôi thấy một người đàn ông đẹp trai như thế rời đi cũng có hơi tiếc, lý do đó có đủ để anh ta ở lại không?”
Lảm Tử Huyên thản nhiên cười, nhẹ nhàng nói ra những lời đó.
Ngay sau đó, tất cả bồng chốc chìm vào yên
tĩnh.
Vương Mâu, Lâm Đông Nhạc, La Vãn Sơn gì cũng nghệt mặt ra hết.