“Răng rắc!”
Lại một đao cắt xuống.
Lát cắt như châm phải ngòi nổ.
Ngay lúc đó.
Gió lốc bổng chốc nối lên bốn phía, trên chín tầng mây, một đám mây đen hiện lên, sắc trời trở nên u ám!
Dù là một đám cao thủ ở đó cũng cảm nhận được sự rét lạnh, đó là rét lạnh đến tận xương tủy!
Bất giác, họ dựng lên lớp phòng ngự để chống đỡ.
Nhưng.
Không có ai bảo Trần Đức dừng lại.
Anh không thế dừng lại!
Thứ nhất, tất cả mọi người ở đó đều muốn nhìn xem rốt cuộc bên trong Cổ Nguyên là cái gì.
Thứ hai, những người tham dự cược đá, chẳng hạn như đám Quách Khai, sở Kiều, Vạn cửu Khung thì nhất định phải tận mắt nhìn thấy tảng đá được cắt ra, họ muốn nhìn xem thứ bên trong đó có thật sự tốt hơn những gì họ cắt được hay không!
Ngàn vạn ánh mắt đều nhìn chằm chằm vào Trần Đức cắt đá không rời, như sợ bỏ lỡ thứ gì đó.
Toàn bộ quảng trường Cổ Nguyên đều im phăng phắc, chỉ còn tiếng sấm, tiếng gió, tiếng tim đập, cùng với tiếng Trần Đức cắt đá!
“Răng rắc!”
Một lớp đá thật dày được cắt xuống.
Cuối cùng.
Thứ bên trong Cổ Nguyên cũng đã lộ ra một ít.
Cùng lúc đó.
Trên chín tầng mây, một tia lửa điện khổng lồ xẹt qua, đánh thẳng xuống chỗ Trần Đức, đánh vào tảng Cổ Nguyên, khiến cả bầu trời u ám trở nên sáng chói.
Tia lửa điển khổng lồ như thiên tiên từ trên trời giáng xuống, đánh thẳng xuống.
Đánh về phía Trần Đức, nhắm thẳng vào CỔ Nguyên.
Cổ Nguyên phát sáng.
Một góc được cắt ra sáng rực rỡ, chân trời u ám cũng bị tia lửa điện chiếu sáng một mảnh, khiến mọi người mở mắt mà như mù.
“Đoàng!”
“Ầm!”
Sấm và chớp đan xen vào nhau, đánh thẳng xuống Cổ Nguyên, Trần Đức nhanh tay lẹ mắt dựng lên hàng rào phòng ngự, mới tránh bị vạ lây, mà Cổ Nguyên thì phải hứng chịu hết.
Có điều.
Mắt thường có thể thấy rõ, tia chớp đó như bị Cổ Nguyên hấp thu, tia lửa điện quấn quanh Cổ Nguyên, đan xen rung động.
tt
Rầm!
I#
Một giây sau.
Cố Nguyên bùng nổ!
Lớp đá bao bọc bay đầy trời, những vụn đá văng ra xa, uy lực lớn đến mức bán kính vài trăm mét cũng nổ tung vì nó, cát bụi mịt mù, một sức mạnh lấy Cổ Nguyên làm trung tâm lan ra bốn phía.
Võ giả gần đó.
Kể cả Trần Đức, đều bị đẩy ra ngoài.
Đẩy ra xa đâu đó năm, sáu trăm mét mới vất vả dừng chân lại!
Cùng lúc đó.
Tất cả CỔ Nguyên trong Thiên Tự Các đều nổ tung, ầm ầm vang vọng, dù là bên trong Cổ Nguyên đó có gì thì cũng hóa thành từng mảnh nhỏ, hóa thành cát bụi, cảnh tượng nhìn mà kinh hãi!
Thế nhưng.
Ngoài quản lý của Thiên Tự Các lòng đau như cắt, thì chẳng có ai quan tâm tới đám Cổ Nguyên bị hủy đó.
Bấy giờ.
Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm tảng đá vừa nổ mạnh ở giữa, vẫn không nhúc nhích, nhìn mãi không rời.
Bởi vì.
Bọn họ biết rất rõ.
Tảng Cổ Nguyên đó không bị tia chớp đánh vỡ, mà là thứ gì đó bên trong hấp thu sức mạnh của tia chớp, rồi mượn nó để phá vỡ trói buộc của Cổ Nguyên!
Nói cách khác.
Thứ nổ là đá, còn Thần Nguyên bên trong, vẫn còn!