“Ầm!”
Một chưởng, đập lên trên Thiên Linh Cái của ưng Tiếu Long một cách chắc nịch.
“Tinh!”
ưng Tiếu Long chỉ cảm thấy đầu óc vang lên ong ong, cơ thế loạng choạng, lùi lại mười mấy bước liên tiếp, Thiên Linh Cái biến dạng, nứt ra, bộ tóc đen bị nhuốm đỏ, sắc mặt cũng soạt soạt soạt trắng bệch.
Sau thời gian ba năm hơi thở, cuối cùng ưng Tiếu Long dừng lại, câm nhận cơn đau sau gáy, khuôn mặt tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi, ông ta bị thương?
Ông ta thế mà lại bị thương?
Không chỉ ông ta, tất cả mọi người có mặt đều vô cùng ngạc nhiên.
Võ giả cảnh giới thông thần lại có thể đánh ưng Tiếu Long bị thương?
Không thế nào!
Trong ánh mắt bọn họ tràn đầy vẻ ngạc nhiên, phải biết rằng, ưng Tiếu Long là võ giả thần tôn đỉnh phong!
Võ giá đắng cấp này, đừng nói là thông thần nhất trọng, cho dù võ giả thông thần nhất trọng, cho dù là thông thần cửu trọng, thậm chí là thần tôn tam trọng cũng tuyệt đối tuyệt đối không phá được phòng ngự của ông ta, chứ đừng nói đến làm bị thương!
Dù sao, Ưng Tiếu Long là võ giả nhà họ Ưng, các loại tài nguyên đổ lên người ông ta, sức phòng ngự, độ mạnh cơ thế cúa ông ta, người bình thường vốn không tưởng tượng được!
Nhưng Trần Bát Hoang lại khiến ông ta chảy máu?
Kể cả ưng Chiếu, cũng cực kỳ ngạc nhiên, hiển nhiên, tình huống này vượt ngoài dự liệu của ông ta.
“Đáng tiếc…”
Tất cà mọi người đều chấn hãi, duy chỉ có Trần Đức, lại thấy tiếc.
Dù sao khoáng cách cũng quá xa, Bát Hoang Ấn, đây là con át chủ bài đầu tiên của anh!
Người cảnh giới thần tôn lục trọng chịu một
chướng của anh, không chết thì cũng phải mất lớp da, nhưng Ưng Tiếu Long chỉ bị thương nhẹ ngoài da!
Hơn nữa, đây còn là trong lúc đối phương khinh thường anh, không đề phòng, Trần Đức thớ dài nhẹ một hơi, cho dù anh có yêu nghiệt đi nữa, nhưng khoảng cách cảnh giới vô cùng khoa trương, vẫn không thế bù đắp.
Một chiêu Bát Hoang Ấn, đã rút cạn tất cá linh lực của anh, cơ thể lảo đảo, sẽ đổ xuống bất cứ lúc nào.
“Cậu nhóc Trần, đừng thất vọng, anh rất giỏi rồi, có thể nói anh là võ giả duy nhất có thể đánh người thần tôn đỉnh phong bị thương chỉ với cảnh giới thông thần nhất trọng mà tôi từng gặp”.
Linh Lung cám khái, lần đầu tiên, khen ngợi Trần Đức mà không che đậy:
“Anh phải biết rằng, khoảng cách giữa thông thần nhất trọng và thông thần đỉnh phong là ngàn lần, khoảng cách giữa thông thần nhất trọng và thần tôn đỉnh phong là hơn mười ngàn lần!”
“Anh có thế khiến ông ta bị thương, thực sự rất mạnh rồi”.
Lời Linh Lung nói là sự thực, cô ta thực sự
không ngờ Trần Đức cỏ thế khiến ưng Tiếu Long cháy máu.
“Linh Lung, cô yên tâm, tôi không nhụt chí, chỉ đơn thuần có chút thất vọng thôi”, không làm ưng Tiếu Long bị thương nặng, Trần Đức không những không nhụt chí, ngược lại càng khiến anh muốn trớ nẻn mạnh hơn, khích lệ ý chí của anh, trong mắt hiên lên khát vọng, khát khao đối với cường giả!