Tạ Lan nhìn chằm chằm Trần Đức, lúc này cô ta rất muốn thấy Trần Đức sợ hãi, run rẩy, quỳ mọp dưới đất cầu xin cô ta tha thứ, sau đó cô ta sẽ dùng giày cao gót của mình nhét vào mồm anh, bẻ sạch răng anh, cạo trọc đầu anh, phanh bụng anh, khiến anh muốn sống không được muốn chết không xong!
Trần Đức im lặng.
Trong những trường hợp thế này, xưa nay anh không thích lắm lời.
Đám doanh nhân tinh anh chung quanh cùng với những người trước đây từng đụng độ với anh, hoặc từng bị anh dạy dỗ đều dùng ánh mắt thương hại nhìn anh, vài người trong số đó còn cảm thấy tiếc cho anh, ghẹo ai không ghẹo, hết lần này tới lần khác ghẹo vào con gái duy nhất của Tạ Đông Cường.
Lúc này họ hẳn là cho rằng anh đang sợ vãi ra quần, sợ đến nỗi sắp quỳ gối xuống?
Cả đám đều là những kẻ có máu mặt, thậm chí có người còn máu mặt hơn cả máu mặt, thằng nhãi ranh mới hai mươi tuổi đầu kia lúc này còn đứng được, coi như không tệ.
Vốn Tạ Lan vẫn còn hơi lo lắng và sợ hãi, dù sao cô ta cũng từng thấy Trần Bát Hoang chỉ một tay vừa ngăn trở kẻ địch vừa thoát thân, thế nhưng bây giờ Trần Đức im lặng không nói gì, khiến cho cô ta vững tâm hơn hẳn.
Chắc chắn nó đang sợ hãi, phải đối mặt với nhiều người như thế, dù nó có mạnh hơn nữa thì sao chứ? Đôi lúc, có những thứ không phải cứ vũ lực là có thể giải quyết.
Huống hồ, Độc Nhãn Tiết và đồng bọn đang ở đây!
Nghĩ đến đó, Tạ Lan càng thêm không coi ai ra gì: “Trần Bát Hoang, mày là cái thá gì chứ, bà đây nói rồi, trong mắt tao mày chỉ là một con chó, biết không hả?”
Cái mồm Tạ Lan chẳng khác nào đại bác đang nã đạn tới tấp, cô ta liên tục làm nhục anh, nước bọt văng tung tóe lên mặt Trần Đức, dí ngón tay vào mũi Trần Đức, hệt một mụ hàng cá hàng tôm: “Bà mẹ nó, thứ chó hoang nhà mày mà cũng dám cắn bà hả? Sao bây giờ câm miệng hến rồi? Không phải cho sao? Sủa một tiếng tao nghe! Nổi điên thử tao coi! Liều ăn nhiều thử tao xem nào!”
“A…”
Trần Đức đột nhiên nhếch mép cười, cùng lúc với nụ cười lạnh lùng ấy, cánh tay bất thần giơ cao lên, nắm lấy ngón tay Tạ Lan đang chỉ vào mình, dùng sức vặn!
“Rắc rắc!”
Âm thanh của tiếng khớp xương gãy vang lên, ngón tay Tạ Lan, khớp xương, máu và thịt cùng lúc bị anh bẻ xuống!
Đồng thời…
Anh trở tay cho cô ta một cái tát. “Chát!”
Âm thanh cái tát đanh gọn như tiếng sấm giữa trưa hè, Tạ Lan bị tát lệch mặt, từ thái dương xuống tới quai hàm bấy nhầy máu và thịt, không cần nói nhiều, xương nửa bên mặt của Tạ Lan, kể cả hàm răng đều gãy nát.
Lặng phắc như tờ.
Thứ im lặng chết chóc.
Một cái tát bất ngờ không kịp phòng bị, làm cho hiện trường nín thở.
“Không biết như vậy có tính là nổi điên, là liều ăn nhiều không nhỉ?”, trong không gian im lặng, Trần Đức nãy giờ không lên tiếng rốt cuộc cũng mở miệng.
Không ai ngờ nổi, Trần Bát Hoang lại một lần nữa dám ra tay ngay trước mắt đám doanh nhân tinh anh, trước mắt 13 võ giả cùng với Độc Nhãn Tiết!
Hiện trường vẫn tiếp tục lặng phắc như tờ.
Mãi đến khi Trần Bát Hoang lên tiếng, trong đầu bọn họ vẫn còn ong ong.
“Bắt lấy nó!”
“Bắt lấy nó cho tao!!”, Tạ Lan ăn một cái tát, lúc này cô ta như hóa điên, nhìn thấy máu me nhoe nhoét trên tay, ánh mắt vằn lên dữ tợn, điên cuồng: “Lên hết cho tao, băm vằm nó, xé nó thành trăm mảnh, nếu nó không chết thì chúng mày chết!”
“Khoan đã khoan đã, không được ra
tay!”
Đúng lúc đó, từ bên ngoài vang lên tiếng kêu hốt hoảng.