Những khe nham thạch xung quanh Trần Đức bỗng nhiên mọc lên một gốc cây xanh biếc, không hề có dấu hiệu báo trước nào, xung quanh gốc cây đó là vầng sáng rực rỡ.
Một centimet.
Một mét.
Mười mét.
Hai mươi mét…
Gốc cây đó như đang sống dậy, điẻn cuồng sinh trưởng, dây mây bao lấy Trần Đức, nhấc lên.
Những đóa thần mang tứ xạ nả rộ, bắn ra bốn phía.
Nhìn kỹ lại, những đóa hoa đó không phải là hoa thật, mà là đại đạo ngưng kết lại, đan vào nhau mà thành, rực sáng lu mờ cả vạn đạo, rung động lòng người, hương thơm tỏa ra bốn phía.
“Rầm!”
Cùng lúc đó.
Một CƯỚC của Trần Võ Si cũng đã rơi xuống!
“Răng rắc, răng rắc!’
“Ông!”
Hư không bỗng chốc run lên, trực tiếp sụp đổ, méo mó vì một CƯỚC đó, những đóa thần hoa tan thành từng mánh nhỏ, trở nên tối tăm không chút ánh sáng trong nháy mãt.
Nhưng Trân Đức lại không chịu bất kỳ thương tổn nào.
Khoảnh khắc ngắn ngủi sau khi ngăn cản một CƯỚC đó, một đóa hoa tươi bao trùm lấy anh, hơn nữa một hàng rào phòng ngự đã được hạ xuống, giúp anh không chịu bất kỳ tổn hại nào.
Có người cứu anh!
“Hả?”
Trần Võ Si nhíu mày.
Hắn hoàn toàn không ngờ lúc này lại có người cứu Trần Đức.
Hơn nữa…
Người này còn không hề yếu!
“Cái tẻn nàyr tôi đã bảo anh cụp đuôi làm người rồi cơ mà, sao mới đó anh đã gặp phải kẻ địch khủng bố như thế hả”.
Đóa hoa bao quanh Trần Đức tản ra, giữa hào quang, một bóng hình xinh đẹp đứng đó, như cửu Tiên Huyền Nữ, đại đạo xoay quanh, đỉnh đầu cô ta là những đường vân màu tím đan xen.
Cô ta hơi bất đắc dĩ liếc nhìn Trần Đức, gương mặt đó đầy kiên quyết đứng ra chắn trước Trần Đức.
“Tô Y Y!”
“Tỏ Y Y của tộc Bách Hoa, người có được ấn ký thiên đạo!”
“Má, cô ta lại cứu Trân Bát Hoang, tên đó có tài đức gì cơ chứ!”
Khi nhìn thấy rõ gương mặt kia, xa xa, vô số người xù lông lên, vì bọn họ nhận ra Tô Y Y.
Chịu thôi.
Người có được ấn ký thiên đạo quá ít!
Trong trăm triệu người không có một người nào, cực kỳ hiếm có khó tìm!
Huống chi, Tô Y Y còn là cao thủ ở bảng thứ hai, xinh đẹp như thiên tiên, nào có mấy ai không biết cô ta chứ?
Không ai ngờ rằng Tô Y Y lại xuất hiện.
Lâm Tử Huyền trông thấy cảnh tượng đó thì trong lòng đầy rẫy cảm xúc, tuy cô ta đẹp, nhưng so với Tô Y Y vẫn thua kém một chút.
Không chì là mặt mũi, dáng người mà cả thực lực cũng không bằng người ta.
ít nhất…
Cô ta không thế đỡ cho Trần Đức một cước vừa
nãy.
‘Là cô?’