Nói đến đây, giọng Đệ Ngũ Vân Yên có chút đau thương: “Bởi vì ông ấy đã qua đời rồi, người đàn ông họ Trần con nhắc tới cũng là người Trần gia, tẻn Trần Nguyên Võ. Khi người đó vừa đến địa cầu đã đánh với bố con một trận, bố con liều mạng khiến người đó bị thương nặng”.
“Nhưng bố con cũng đã ngã xuống vì trận chiến đó, mẹ tận mắt nhìn thấy Trần Nguyên Võ hút lấy thần hồn của bố con, cắn nuốt”.
“Cũng vì kẻ đó bị thương nên mới tìm người địa cầu làm việc cho mình, kẻ đó không chỉ muốn giết bố con mà còn muốn giết cả con”.
“Còn nguyên nhân là gì thì mẹ cũng không rõ
lắm”.
Ánh mat Đệ Ngũ Vân Yên hiện lên chút hối ức, đôi mắt xanh lóe lẽn sự thù hận: “Bát Hoang, con phải nhớ thật kỹ tên của người này, nếu tương lai có gặp gặp được, nhất định phải báo thù cho bố con!”
“Dạ, mẹ yên tâm, mối thù của bố, con nhất định sẽ báo!”
Trần Đức nhìn Tây Hải đang nối lên những gợn sóng, ánh mắt lành lạnh.
Trần Đức chưa bao giờ là một người tốt, có người giết chết bố anh, dù Đệ Ngũ Vân Yên không nói anh cũng sẽ báo thù.
Trần Nguyên Võ.
Anh đã nhớ kỹ cái tên này rồi.
Hít một hơi thật sâu, lại thở hắt ra, Trần Đức ghi tạc chuyện này vào lòng, cười nói: “Mẹ, con chưa từng ăn được một bữa cơm đàng hoàng với mẹ và cậu, hôm nay con xuống bếp, chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm nhé”.
“Được”.
Trẽn mặt Đệ Ngũ Vân Yẽn là vẻ hiền lành và đầy tình yêu thương, bà ấy rất hài lòng về những thành tựu của Trần Đức.
“Mẹ, để con đỡ mẹ”.
Trần Đức dìu Đệ Ngũ Vân Yên trở lại cung điện, tìm được một vài linh thú làm nguyên liệu nấu ăn, đích thân làm một bữa.
Là một võ giả, tất nhiên tốc độ nấu ăn của anh cũng nhanh hơn người bình thường rất nhiều, chẳng
mấy chốc, một bàn thức ăn phong phú đã được làm xong.
Đệ Ngũ Hiên, Đệ Ngũ Vân Yên, Đệ Ngũ Thường Vân, Trần Đức và Cơ Tuyết cùng ngồi quanh chiếc bàn, một bữa cơm ăn hết sức hòa thuận và vui vẻ, chẳng có người nào nhắc tới những chuyện không vui.
Sau khi ăn xong.
Trần Đức chủ động tìm tớl Cơ Tuyết: “Tuyết Nhi, cô tìm tôi có việc gì hả?”
“Đúng vậy”.
Cơ Tuyết gật đầu: “Anh Bát Hoang, em muốn nhờ anh đến cấm khu Tây Hái một chuyến!”
“Cấm khu Tây Hải… Đó là một nơi hết sức hổn loạn mà?”
Trần Đức đã sớm hỏi thăm về tình hình cấm khu Tây Hải từ Đệ Ngũ Hiên.
Nơi đỏ, dù là Thánh Nhân bước vào cũng chưa chắc đã sống sót bước ra, kẻ bị trục xuất đến đó, thập tử vô sinh!