Từ trước tới nay, Dư Tư Vũ đều từ chối Bảo Thư Sinh, Dư Kỳ Sơn biết rất rõ điều này.
“Cô chủ, hiện giờ là thời kỳ đặc biệt, chúng ta cần một chồ dựa”.
Dư Kỳ Sơn thấp giọng nói: “Chúng ta không còn cách nào, nếu cậu Bảo không muốn giúp chúng ta…”
“Dư trường lão, dù tôi có chết cũng không muốn nhận sự cứu giúp của anh ta”.
Do dự một lúc, Dư Tư Vũ vẫn lẽn tiếng, giọng cô ta không lớn, cũng không nhỏ, đủ để Bảo Thư Sinh nghe được.
“Bảo Thư Sinh, đây là chuyện giữa tôi và cảnh Thục Vân, không cần anh quản!”
“ừm?”
Bảo Thư Sinh rất bất ngờ, hẳn ta đã ờ bên cạnh quan sát rất lâu, đợi rất lảu, cố ý đợi đến thời khắc quan trọng Dư Tư Vũ gần như tuyệt vọng mới xuất hiện, không ngờ cô ta lại vẫn từ chối?
“Tư Vũ, cô nghĩ kỹ chưa?”
Bảo Thư Sinh hỏi.
“Cậu Bảo!”
Dư Kỳ Sơn lập tức hoảng hốt, đi vượt qua Dư Tư Vũ, ngăn cô ta phía sau: “Cậu đừng so đo với Tư Vũ, cô ấy hồ đồ rồi, chúng tôi sao lại không cần cậu…”
“Ông tránh ra, tôi muốn nghe Tư Vũ nói”.
Dư Kỳ Sơn còn chưa nói hết, Bảo Thư Sinh đã
ngắt lời ông ta.
Trong phút chốc,
Dư Kỳ Sơn như bị điện giật, lập tức im bặt, căng thẳng đến mức toát mồ hôi, bởi vì ỏng ta cảm nhận được áp lực, áp lực đến từ Bảo Thư Sinh, như một ngọn núi lớn đè trong lòng ông ta.
Dư Tư Vũ hít sâu một hơi, quyết đoán: “Bảo Thư Sinh, tỏi nghĩ, chúng ta không thân thiết, mời gọi tôi là cô Dư, ngoài ra… chuyện này thực sự không cần anh quản, mời anh về cho, hoặc là đứng sang một bên”.
Dư Tư Vũ nói rất dứt khoát, quyết đoán!
Cho dù có chết, cô ta cũng không muốn chọc vào loại người như Bảo Thư Sinh, huống hồ, mặc dù cô ta chiến một trận với cảnh Thục Vân, cũng chưa chắc sẽ chết, thực lực giữa hai người tuy có chênh lệch nhưng không lớn!
Chuyện này vẫn chưa đến mức mất mạng!
Đương nhiên, có thế không tránh khỏi bị thương nặng.
Nhưng so với chuyện tiếp xúc với Bảo Thư Sinh, hiển nhiên không đáng nhắc đến.
Phải biết rằng, phụ nữ ở bẻn cạnh Bảo Thư Sinh, sống không bằng chết!
“Ồ?”
Sắc mặt Bảo Thư Sinh trắng bệch, có chút ảm trầm: ‘Tư Vũ, cô chắc chẳn chứ?”
‘Tôi rất chắc chắn”.
Dư Tư Vũ gật đầu, không để lại cho Bảo Thư Sinh chút tâm trí nào.
‘Ha ha../
Bảo Thư Sinh cười, không nhìn ra vui hay giận: “Tư Vũ, không có tôi bảo vệ, hôm nay cô rất khó sống sót rời khỏi đây, tục ngữ nói, thà sống nhục còn hơn chết vinh, không phải sao? ở đây, ngoài tỏi ra thì không ai có thế bảo vệ được cô”.
“Tư Vũ!”
Ánh mắt Dư Kỳ Sơn tối lại, trầm giọng nói: “Mau xin lỗi cậu Bảo đi, tôi biết đây không phải là suy nghĩ thực sự của cô, đúng không?”
Dư Tư Vũ nhìn Dư Kỳ Sơn, trong lòng lạnh ngắt, không ngờ đường đường trưởng lão nhà họ Dư lại vì mạng sống của mình mà không tiếc dâng cô ta ra? Đáng thương là trước đây Dư Tư Vũ rất kính trọng, tôn kính ông ta.
“Tôi nói lại lần nữa”.