“Sư huynh!”
Đám Đồ Trường Sinh hoảng sợ nhìn cảnh tượng ấy, cá người như bị nhấn nút pause cứng lại, một cảm giác đau thương chợt dâng lên trong lòng.
Trần Bát Hoang… cũng bị sấm sét bao phú!
Bọn họ không thể nhìn thấy tình hình giữa chiến
trường, nơi đó tất cả đều là từng luồng dao động bá đạo, khủng bố của Quan Vân Dương, cuồn cuộn không ngừng như một vùng biến sấm sét.
Chẳng ai thấy được, giữa biển sấm sét kia, Quan Vân Dương vốn đang nắm chắc phần thắng giờ lại ngẩn người, hoảng sợ.
Chí vì, khi nắm đấm cúa ông ta hạ xuống, Trần Bát Hoang lại… lại biến mất!
Trực tiếp biến mất như quý mị!
Một quyền bá đạo phô trương thanh thế như vậy, nhưng lại không thể đụng tới nối một cọng lông của Trần Bát Hoang!
Ông ta chợt ngẩng đầu nhìn lên trời theo bản năng.
Cùng lúc đó.
“Đoàng!”
Trên không trung mây đen cuồn cuộn u ám ấy lóe lẻn từng ánh chớp, chiếu sáng cả một vùng trời đen thui!
Dưới ánh sáng choang ấy, bóng dáng Trần Bát Hoang lại đứng lơ lửng giữa không trung, ánh vàng lập lòe như một vầng mặt trời chói chang rũ mắt
nhìn xuống Quan Vân Dương. Trên bàn tay bị thương máu cháy đầm đìa ban nãy, lúc này lại đang đan xen, ngưng tụ từng luồng sấm sét.
“Không… không thế nào!”, Quan Vân Dương quá thật là không tài nào tin nổi.
Sao lại có thế thế được?
Tại sao Trần Bát Hoang lại có thể né được Thăng Long Quyền cúa ông ta!
Thăng Long Quyền không những sẽ tăng lên sức mạnh của ông mà cả tốc độc cũng nhanh hơn bình thường gấp 10 lần!
Thế nên tốc độ của anh ta phải nhanh tới cỡ nào chứ?
Trần Đức rũ mắt nhìn xuống Quan Vân Dương, trong tay không ngừng bấm ấn, đầu ngón tay liên tục múa may ra tàn ảnh.
Chẳng mấy chốc, biến sấm sét xung quanh Quan Vân Dương giống như bị thứ gì đó lôi kéo bồng dưng bay thẳng lên không rồi tụ lại trong lòng bàn tay Trần Đức.
“Trấn Lôi Ấn!”
Bấy giờ, Trần Đức cũng hét lẽn, Trấn Lỏi Ấn
ngưng tụ lại, thoáng chốc, sấm sét đì đùng như là tận thế đến trông vô cùng khủng bố!
Chạy!
Trong lúc bất ngờ chưa kịp phản ứng, Quan Vân Dương hoàn toàn không kịp chống lại nên chỉ có thế chọn cách bỏ chạy!
Một võ giả Thông Thần tầng 9 như ông ta, đối mặt với một võ giả Thiên Tôn cảnh lại phải bỏ chạy thì đúng lè khó tin, cũng có lẽ sẽ chầng ai tin vào điều đó.
Nhưng, ông ta lại thật sự chạy trốn!
Không chút suy nghĩ, ông ta nhanh chóng rút
lui.
Nhưng…
Điều kỳ lạ là ngay khi ông ta vừa di chuyển, Trần Bát Hoang đã đến gần và đứng ngay cạnh ông ta, khoảng cách giữa hai người chỉ chưa đầy nửa mét!
Nhanh quá!
Da đầu Quan Vân Dương tê dại, tốc độ của Trần Bát Hoang quá nhanh, quá quái dị!
Nhanh hơn ông ta gấp trăm lần!