Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Toàn bộ tửu lâu trong nháy mât trở nên vô cùng tĩnh lặng như tờ.

Từng ánh mắt nhìn chằm chằm Trình An, trở nên vô cùng kinh ngạc, giống như gặp quỷ.

Rõ ràng có thế thấy,

Trình An lại… lại thật sự quỳ xuống!

Hai đầu gối quỳ xuống đất!

Giống… giống như một con chó?

Khi mọi người còn đang kinh ngạc, Trần Đức lại một lần nữa nói: “Tự sát”.

Vần là hai chữ.

Hai chữ đơn giản và bình tĩnh.

Cùng giây,

Khi mọi người còn đang trố mắt nghẹn họng, Trình An giơ đao trong tay,

“Phụt!”

Không chút do dự trực tiếp xuyên thủng người hẳn, xuyên thấu qua tim, thậm chí là thần hồn!

Sau mấy cái hít thở,

“Bụp!

n

Cơ thế Trình An đột nhiên ngã vào trong vũng máu.

Chết!!!

Thiếu niên mười mấy tuổi ngồi bẽn cửa sổ,

Bốn chữ, giết một người!

Tửu lâu cao hơn ba ngàn mét, tổng cộng ba mươi tầng, đúc thành hình dáng ổ chim, ở giữa đúc rổng, hình tròn bao quanh mép, mồi tầng có thể chứa hàng nghìn người. Lúc này, trong tửu lâu rộng lớn đã trở nên vô cùng vô cùng tĩnh lặng như tờ, mấy chục ngàn người ánh mắt đều cùng tập trung trên người thiếu niên bên cửa số kia!

Bốn chữ đã giết Trình An!

Nếu như không phải tận mât nhìn thây, nói ai tin?

Phải biết rằng, từ khí tức sinh mệnh của thiếu niên kia phán đoán, chắc cũng chỉ mười sáu mười bảy tuổi, quan trọng nhất là trên người anh không có chút nguyên khí, một người bình thường không thế bình thường hơn, nhưng Trình An ở trước mặt anh lại nghe lời như chó.

Bảo hắn quỳ thì hắn quỳ, bảo hẳn tự sát, hắn lập tức tự sát, ngay cả kịch cũng không dám diễn như vậy!

Nhưng,

Đảy là sự thật!

Không ai có thế ngờ thiếu niên này có thế làm được, một vài cường giả cấp Tôn cũng nhận thấy đã xảy ra chuyện gì. Hiên Viên Tấn, Mộc Nhiên, Thương Lam Tịch, Thương Tiểu Nguyệt đều vô cùng kinh ngạc, đầu óc không thể vận chuyến bình thường, miệng há to đến mức sắp có thế nhét vừa một quả trứng gà.

Đặc biệt là hai người Mộc Nhiên và Thương Tiếu Nguyệt.

Trước đó, bọn họ còn đùa cợt anh, nói anh là tên cặn bã, rác rưới, tầng lớp hạ lưu, vô cùng khinh thường anh, bây giờ xem ra… Trần Tra đó hình như còn mạnh hơn bọn họ? Không, không phải hình như, là chắc chắn 100% mạnh hơn bọn họ!

Bởi vì,

Trình An có thể giết bọn họ trong nháy mắt!

Mà Trần Tra chỉ dùng bốn chữ đã tiêu diệt được Trình An!

Nếu như Trần Tra kia là cặn bã, hạ lưu, vậy hai người bọn họ tính là gì? Trong lòng hai người hỗn loạn, giống như bị người ta tát một cái đau điếng, nóng hừng hực.

“Mẹ, thang nhãi, gan mày lớn lắm, dám giết người của ông đây, mày không biết ông đây là ai sao?!”

Sau mười mấy giây,

Trong tửu lâu yên tĩnh đột nhiên bộc phát ra một tiếng gầm thét, Chu Nhan Lạc đứng dậy từ trên ghế, đôi mắt rạo rực sát khí, nhìn Trần Đức chằm chằm, giống như biến cả mênh mông xông về phía anh, muốn dùng ánh mắt giết anh trong nháy mắt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK