Ba người liên thủ đánh giết Trần Bát Hoang, ai không muốn xem chứ?
Các đệ tử nội viện đều đang chờ đợi xem kịch vui!
Xung quanh đài đấu võ gần như có rất nhiều người ngồi.
Biết được ba người đi tới ngoại viện, liên tục có người đến đây xem, liếc mãt nhìn đã thấy người qua
lại tấp nập!
“Trần Bát Hoang, mày ở đảu? Thời hạn nửa tháng đã đến, không dám thò đầu ra đánh một trận sao?!”, trên đài đấu võ, Đồ Điền hét lớn, dùng linh khí truyền âm thanh ra kháp bốn phía.
ưng Tuyệt Võ cháp hai tay sau lưng, hờ hững nói: ‘Trần Bát Hoang, chẳng lẽ đã trốn mất sao, định làm con rùa đen rụt cổ?”
Thường Khải Lâm thì không nói lời nào, lầng lặng chờ đợi.
Phía dưới, Từ Phong ở trong đám người mặt đầy căm hận: “Chị dâu, làm sao đây, anh Hoang mấy ngày nay cũng không biết đi đâu”.
“Ba tên nhãi này thật sự không biết xấu hổ”, Âu Dã Tư Linh lạnh lùng, tóc xanh tung bay: “Ba đánh một, lại còn không cho Bát Hoang thời gian”.
“Đúng vậy!”, Từ Phong gật đầu: “Quá vô liêm sỉ!”
Trên đài đấu võ, ba người Đồ Điền, Ưng Tuyệt Võ chửi rủa làm nhục đủ các kiểu, hoàn toàn không biết xấu hổ.
Đặc biệt là Ưng Tuyệt Võ, hắn chế giễu đủ mười mấy phút.
“Trần Bát Hoang, cuối cùng cho mày thời gian là năm cái hít thở, nếu không đến, trận quyết đấu sinh tử này mày thua, đến lúc đó, tốt nhất mày tự sát luôn đi, đỡ cho bọn tao phải ra tay”, lúc này, Thường Khải Lâm chậm rãi mở miệng, giọng nói chậm rẵi truyền đến trong tai mỗi người.
Nói xong,
Hắn giơ năm ngón tay, hạ xuống từng ngón đến ngược:
“Năm!”
“Bốn!”
“Ba!”
Khi hẳn đếm ngược, đám người ở đài đấu võ đều im lặng cực kỳ mong chờ Trần Bát Hoang.