“ồ? Anh đang dùng bố anh để đe dọa tôi?”, Trần Đức hỏi.
“Không, cậu đừng hiếu lầm tôi…tôi là đang nhắc nhở, nhắc nhở!”, sở Thiên Phàm mồ hôi đố xuống như mưa, rùng mình một cái, hiện tại bố hắn vẳn chưa đến, nếu như quá ngạo mạn, nói không chừng người trước mặt sẽ thật sự giết hân!
Hắn không dám mạo hiểm, khiêm tốn, nhất đinh phải khiêm tốn!
ít nhất, trước khi gặp được bố hắn, nhất định phải khiêm tốn!
Trần Đức khẽ cười, nếu bố hắn đã ở thành phố Tần, vậy thì…rất tốt!
Anh cũng muốn xem xem người năm đó đuối Sửu gia ra khỏi cửa rốt cuộc là người như thế nào.
Ngay lập tức, cưỡng ép lẩy điện thoại từ trên người Sờ Thiên Phàm ra: “Nhanh, mở khóa”.
Sở Thiên Phàm không hiểu Trần Đức định làm cái gì, hắn ngoan ngoãn dùng vân tay mở khóa, Trần Đức mờ danh bạ, tìm được số điện thoại được ghi chú là “bố”, sau đó bấm gọi đi.
‘A lô? Phàm, có chuyện gì sao?”, rất nhanh, một
giọng nói cưng chiều, có chút hơi già truyền đến từ phía đầu dây bên kia.
“Lão già, con trai ông đang ả trong tay tôi, hiện tại chúng tôi đang ở núi Đại Hoang, muốn gặp hãn, thì đến đây”.
Trần Đức lạnh nhạt nói xong, không đợi đối phương trả lời, cúp luôn điện thoại.
“Răng rắc răng rắc!”
Trần Đức không chỉ cúp điện thoại mà còn bóp nát chiếc điện thoại thành một nắm sắt vụn ngay tại chỗ, rồi ném sang một bên.
Trong lòng sở Thiên Phàm vui mừng khôn xiết, hẳn không ngờ Trần Đức lại to gan đến vậy, dám gọi điện thoại cho bố mình, đây không phải là tự tìm cái chết sao?
Không có gì bất ngờ xảy ra, thì bố hắn nhất định sẽ đến, bởi vì Sở Thế Cuồng chỉ có một người con trai duy nhất, đó chính là sở Thiên Phàm hẳn!
Thành phố Tân.
Sờ Thế Cuồng vốn đang vui vẻ với những người đẹp trong vùng được đưa về với giá cao trong một căn phòng hạng sang cấp năm sao.
Cuộc điện thoại bất ngờ khiến ông ta trở tay không kịp, muốn gọi lại, nhưng căn bản không thế gọi được.
Gọi cho Sở Hoài Vũ, sở Hoài Tâm cũng không có ai trả lời.
“Lẽ nào thật sự đã xảy ra chuyện rồi…”, trong lòng Sở Thế Cuồng chùng xuống, mí mắt đột nhiên giật lên: “Mẹ kiếp, ông đây muốn xem xem là kẻ nào dám động vào con trai của sở Thế Cuồng ông!”
Sau đó, Sở Thế Cuồng mặc quần áo vào, gọi một ông già đến, chạy đến thôn Đại Hoàng.
“Anh Cuồng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao lại cuống cuồng như vậy?”, ông già điềm tĩnh, làm ra vẻ tai to mặt lớn, xưng anh xưng em với sở Thế Cuồng.
‘Thiên Phàm có thể đã bị bắt cóc”, sở Thế Cuồng nghiêm nghị nói: “Thiên Phàm vốn là võ giả cấp tông sư, thực lực của ké bắt nó có lẽ không thấp, lát nữa nếu có tình huống đặc biệt, xin hội trưởng Đường ra tay giúp đõ”.
“Anh yên tâm”, ông già đã tính trước kỹ càng, tự tin quá mức nói: “Đường Hiến Sinh tôi cũng muốn xem xem, ở tỉnh Hoa Bắc của tôi, còn có kẻ dám động đến con trai nhà họ sở!”
Người này không phải ai khác chính là hội trưởng hiệp hội võ thuật Hoa Bắc, Đường Hiển Sinh!
Sau khi Hàn Huyền Tông qua đời, ông ta từ phó hội trưởng một bước trở thành hội trưởng, tài nguyên tu võ nhiều hơn gấp mấy chục lần so với trước đây.
Chỉ trong một hai tháng ngắn ngủi, thực lực của ông ta đã đạt tới giai đoạn đầu tiên của Luyện Khí kỳ, Ngưng Khí kỳ!
Trong đó, ngoài việc tài nguyên được gia tăng, không tránh khỏi việc trước đây Trần Đức hướng dần chí dạy cho ông ta lúc rảnh rỗi!
Ông ta tự đánh giá, chỉ cần 36 gia tộc địa sát không ra mặt, thì trước mắt không có đối thủ!
“Vậy thì phiền hội trưởng Đường rồi, có hội trưởng Đường giúp đỡ, loại chuyện vặt vãnh này sẽ không thành vấn đề”, Sở Thế Cuồng cười lấy lòng nói: “Sau khi sự việc được giải quyết, tôi sẽ gửi chi phiếu mười triệu tới nhà anh, coi như là chi phí đi lại cho chuyến đi này”.
“Anh Sở quả nhiên hào phóng!”, Đường Hiển Sinh lại tỏ rõ thái độ: “Anh sở yên tâm, người của 36 gia tộc địa sát gần đây không có nhản vật quan
trọng nào đến thành phố Tan, chắc hẳn là tên tự tu luyện nào đó tự cho mình có chút bãn lĩnh mà thôi, tới lúc đó tôi sẽ giúp anh giái quyết”.
“Như vậy thì tốt quá!”
Sở Thế Cuồng hài lòng gật đầu, có Đường Hiển Sinh phụ trách ông ta còn phải lo lắng gì nữa chứ? Một cây cổ thụ như này, cho dù là người của 36 gia tộc địa sát đến, cũng phải nể mặt ông ta vài phần!
Mười phút sau, một chiếc Land Rover mang biến số “Sở A99999” ngang tàng chạy trên con đường lầy lội, băng qua cánh đồng của nông dân, chạy về phía bên này.
“Bố tao, bố tao đến rồi!”, nhìn thấy biến số xe Land Rover, Sở Thiên Phàm lặp tức hưng phấn, ánh mắt trở nên độc ác.
“Thằng nhãi, nhìn thấy chưa, đó là xe của bố tao, tao đã nhắc nhở mày, nếu ông ấy đích thản đến, mày sẽ chết rất thảm!”
“Bố, bên này, con ở bên này!”, sở Thiên Phàm vẫy tay về phía chiếc Land Rover, hẳn vốn đang quỳ, giống như tìm được chỗ dựa vững chắc, chạy về phía chiếc xe Land Rover.
Trần Đức không thèm quan tâm đến hẳn, quay lưng về phía chiếc xe Land Rover, quay mặt về phía
mộ của Sửu gia, thầm nói trong lòng.