Mà dùng đao kề lên cổ cô ta thì Trần Bát Hoang tuyệt đối là người đầu tiên!
Trong tích tắc ban nãy, cô ta hoàn toàn không cảm giác được chút thương hương tiếc ngọc nào trên người anh!
Giống như cụm từ thương hương tiếc ngọc kia chẳng liên quan gì đến anh vậy.
Đây là lần đầu tiên Âu Dã Thanh Vũ gặp được một người đàn ông bá đạo và không bị sắc đẹp của mình chinh phục.
Cô ta có thể cảm giác được sự lạnh lùng của Trần Đức cũng không phải là giả vờ, cũng chẳng phải là để thu hút sự chú ý của mình!
“Anh Trần, xin lỗi anh, ban nãy tôi chỉ là… quá kích động”, Âu Dã Thanh Vũ rùng mình, hoàn toàn tỉnh táo lại.
Ngoài việc có hơi bất ngờ và kinh ngạc ra thì cô ta cũng không trách Trần Đức.
Giữa các võ giả thì việc đụng vào vũ khí của người khác đúng là rất bất lịch sự.
“Có thể cho tôi xem nó thêm một lần nữa không?”, hàng mi của Âu Dã Thanh Vũ khẽ run, con ngươi lập lòe, van nài nhìn Trần Đức.
Nếu là người đàn ông bình thường khác thì chắc chắn sẽ không chịu nổi ánh mắt quyến rũ đầy tội nghiệp của cô ta.
Song, Trần Đức vẫn thẳng thừng từ
chối: “Không được”.
Thứ tốt thì chỉ cần xem một cái thôi là đủ rồi.
Huống chi, anh đã có thế khẳng định Âu Dã Thanh Vũ biết thanh kiếm trong tay mình. Thậm chí, cô ta còn hô lên tên của nó.
Long Ngâm!
Trong lòng Trần Đức đang rất kích động, nhưng cũng không phải vì cái tên của nó, mà là lai lịch của anh lại có thêm một manh mối nữa!
“Được rồi…”, Âu Dã Thanh Vũ thất vọng, nuối tiếc thu hồi ánh mắt đáng thương, nói: “Anh Trần này, có thể kể cho tôi nghe sao Long Ngâm lại ở trong tay anh không?”
“Không thể”, Trần Đức từ chối tiếp.
Long Ngâm liên quan đến lai lịch của anh, mà anh với Âu Dã Thanh Vũ cũng không thân, nên đương nhiên không thể nói.
Năm lần bảy lượt bị từ chối, dù Âu Dã Thanh Vũ là một người rất trang nhẫ cũng hơi tức giận và khó chịu. Cô ta hít sâu một hơi để bình tĩnh lại.
Sau đó, mở miệng nói:
“Anh Trần, tôi nói thẳng vậy, nhà tôi vẫn luôn tìm kiếm thanh kiếm trong tay anh và đã tìm hơn 20 năm rồi. Mặc kệ anh làm sao mà có được nó thì cũng mong anh trả lại cho nhà họ Âu Dã chúng tôi, được không?”
“Chỉ cần anh đồng ý, tôi đảm bảo nhà họ Âu Dã sẽ dùng Thiên Phương Thạch rèn cho anh một thanh vũ khí khác và cái đỉnh mà anh cần”.
Vì thể hiện thành ý và sự coi trọng của mình, Âu Dã Thanh Vũ còn nói thêm: “Ngoài ra, nhà họ Âu Dã chúng tôi còn bằng lòng bỏ ra 5 tỷ và nợ anh một ân tình!”
Sau khi nói ra mức giá, Âu Dã Thanh Vũ bèn nhìn chằm chằm vào Trần Đức, chờ đợi câu trả lời của anh.
Cô ta đã lấy ra tấm lòng thành lớn nhất của mình.
Kỳ Hồng ngồi cạnh sợ ngây người, hoàn toàn không hiểu ra sao.
Thanh kiếm kia có giá trị kinh vậy luôn hả?