Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Với tình hình đó hỏi sao Trần Đức không tức giận?

Cơn giận ấy giống như một cơn lốc thối khắp lồng ngực, quét ngang đầu óc và mỗi một tế bào, mỗi sợi dây thần kinh trong người anh!

Giờ phút này, anh chỉ muốn giết người! Muốn thấy máu!

“Đúng là thứ rác rưởi, không có bản lĩnh mà còn học đòi người ta đến cứu giúp vào thời khắc mấu chốt?”, thật lâu sau, cuối cùng Hồ Ngạo cũng nhịn không được bật cười, giễu cợt nói: “Nào nào nào, ông đảy nhường mày một chiêu, xem mày có thể phá được phòng ngự của ông đây không!”

“Được”.

HỒ Ngạo vừa dứt lời, Trần Đức căn bán không hề khách sáo chút nào, càng không nói mấy lời vô nghĩa, trực tiếp giơ cánh tay lên, tùy ý tung ra một đấm.

Trông chỉ giống như một cú đấm bình thường, nhưng giây tiếp theo, vẻ cười nhạo, chế giễu và nhiều biểu cảm khác nhau trên khuôn mặt của Hồ Ngạo đột nhiên đóng băng, sau đó, Hồ Ngạo bỗng nhiên bùng nổ!

Đúng vậy, thực sự là đang bùng nố!

Giống như tự hủy đột nhiên nố tung, hóa thành một đám sương máu, bay lơ lửng trẽn không trung.

Không có bất kỳ sự phản kháng, cầu xin hay kêu thảm gì cả, cứ như vậy mà nổ tung tại chỗ, hóa thành một đám sương máu!

‘Bùm bùm…”

Mặc dù Hồ Ngạo bị nố tung nhưng uy lực từ cú đấm của Trần Đức không hề giảm đi chút nào, Diệp Ca đang đứng phía sau hắn ta, gián tiếp trúng chiêu, toàn thân lập tức bay về phía sau giống như một cánh diều bị đứt, bay thẳng sang bờ bên kia của sông Tây Lưu, hắn va vào một đỉnh núi, thi thế chia năm xẻ bảy.

Đỉnh núi trực tiếp bị lõm xuống thành một cái hố lớn, tiếng sụp đố rầm rầm vang lên liên tục, từng tảng đá trên đỉnh núi không ngừng lăn xuống, khói bụi cuồn cuộn, khủng khiếp kinh người, giống như động đất sóng thần!

Sáu, bảy ngàn người trong quảng trường đều kĩnh hãi, bị dọa sợ đến nỗi sâc mặt tái nhợt, ai nấy cũng trố mắt đứng nhìn giống như những tác phẩm điêu khắc, biểu cảm, hành động và suy nghĩ đều đông cứng lại.

Chỉ mới trong phút chốc, Diệp Ca và Hồ Ngạo đã chết ngay tại chỗ!

Một người bị chia năm xẻ bảy, một người hóa thành sương máu, hoàn toàn biến mất, trở thành một khoảng hư không, đẳm máu…

ở ngoại viện của học viện Vô Song, dù là tân học viên, giáo viên hướng dẫn, hay phó viện trưởng, viện trưởng, ai nấy cũng đều sợ hãi không nói nên

lời, tim đập loạn xạ.

Bên tai bọn họ không ngừng vang vọng những lời của Trần Đức khi anh vừa mới đến.

Tao, Trần Bát Hoang, xin được giết!

Xin được giết!

Xin được giết!

Tứ phương tám hướng, im lặng như tờ, dường như có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Trong sự im lặng này, Trần Đức thu lại nắm đấm, nhìn xung quanh một lượt, cuối cùng ánh mắt khóa chặt trên mặt Tử Vân Tử, nhẹ giọng nói: “Thực xỉn lỗi, thứ rác rưởi như tôi hình như không cẩn thận đánh chết hai đệ tử trong học viện Vô Song của ông rồi”.

Không cấn thận đánh chết?

Chỉ cần là võ giả, bất luận là ai, đều có thế thấy rõ tên này đang cố ý không phải sao?

Nhưng, ngay cả khi bọn họ biết vậy, không ai dám đứng ra chỉ trích Trần Đức, từ lúc anh xuất hiện đến lúc hai người Hồ Ngạo và Diệp Ca chết, chỉ mất chưa đầy một phút!

Nếu như tính từ thời điếm Trần Đức bắt đầu giáng cú đấm đó ra thì chỉ mất mười giây!

Trong vòng mười giây, hai người Diệp Ca và Hồ Ngạo đã bị giết chết cùng lúc!

Đây là đẳng cấp cường thế bá đạo đến mức nào?

Hầu hết mọi người đều biết rõ thực lực của Hồ Ngạo, hắn ta đã đến học viện Vô Song nhiều năm rồi, sớm đã đạt đến Linh Căn kỳ trung kỳ, hơn nữa sức chiến đấu của hắn ta đủ để chiến đấu với những võ giả Linh Căn kỳ đỉnh phong!

Có thể trở thành tay sai được yêu quý nhất của CỔ Tỉnh Hoa thì tất nhiên thực lực của hắn ta không cần nói cũng hiểu!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK