Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hơn nữa,

Trúc Mặc Uyên gọi anh là Hoang Thiên Vương, rõ ràng đối phương đã biết chuyện của Tây Hái, cá chuyện của đảo Khốn Long cũng đã tra ra, biết rồi, ngộ nhỡ cô ta lòng mang ác ý, sẽ rất phiền toái.

Lời vừa dứt,

Trần Đức định đi,

Nhưng,

Trúc Mặc Uyên lại nhắm mắt theo đuôi.

“Làm sao, tôi không đợi được người mà các cô gọi là các chủ, các cô không cho phép tôi rời đi?”, giọng Trần Đức có chút lạnh, nếu thật sự như vậy, anh không ngại cứng rẳn.

“Không, không, công tử không cần đa nghi, chỉ là các chủ có dặn dò, trước khi ông ấy quay về, bảo tôi nhất định đi theo anh, chỉ cần cho tiểu nữ đi theo anh, yêu cầu gì tôi cũng có thể đáp ứng”, Trúc Mặc Uyên rất rõ, người đàn ông như Trần Đức thẳng thắn, thà nói thẳng còn hơn vòng vo.

“Tùy cô”.

Giọng Trần Đức vẫn rất lạnh nhạt, không nói nhiều, rời khỏi Hằng Thiên Các, đi thẳng về phía thành thạch.

Thành thạch lớn hơn Hằng Thiên Các, lớn hơn gấp mười lần!

Vừa đi vào,

Trần Đức nhìn thấy hai bên đường phô’ có các loại Cổ Nguyên, anh lập tức khởi động mắt nhìn thấu, thử xem có thế nhìn thấu những viên đá này hay không.

Nhưng,

Anh bất ngờ phát hiện, anh có thể xuyên thấu, chỉ có một phần nhỏ, mà phần nhỏ này cực kỳ rác rưới, một khi mua vào tay, ắt sẽ thua thiệt!

Ví dụ như,

Trong một khối Cổ Nguyên niêm yết giá mười ngàn cân nguyên thạch thượng phẩm, cũng chỉ có hơn một cân nguyên thạch thượng phẩm, chênh lệch giữa trả giá và thu hoạch cực lớn.

Càng nhiều, anh càng không có cách nào nhìn thấu.

Trong những Cổ Nguyên kia đều có đường quấn quanh, mơ hồ, nhìn không rõ lắm.

“Đúng là phải dựa vào vận khí”, Trần Đức có chút thất vọng, mang theo kỳ vọng đến đây, không ngờ lại có kết quả như vậy.

Đi dạo một vòng, Trần Đức không mua được bất kỳ một viên Cố Nguyên nào.

Ngược lại theo sau anh, Trúc Mặc Uyên ăn mặc lẳng lơ đã thu hút rất nhiều ánh mắt.

Không còn cách nào khác,

Cô ta nổi danh toàn thành Bồng Lai, nổi đến mức nào chứ, tương đương với minh tinh người người nhà nhà đều biết!

Không ai không nhận ra.

Lúc này,

Cô ta giống như nữ bộc, cung kính, đi theo phía sau Trần Đức, muốn không thu hút sự chú ý cũng khó!

“Đó chẳng phải là Trúc Mặc Uyên sao?”

“Mau nhìn xem, Trúc Mặc Uyên, đúng là Trúc Mặc Uyên. Oa… cô ta ăn mặc như này, đẹp… đẹp quá!”

“Không được, nước mắt của tôi chẳng ra làm sao chảy ra từ miệng rồi”.

Những chỗ cô ta đi qua không ngừng vang lên tiếng bàn tán xôn xao, tuy Trúc Mặc Uyên đã cô’ hết sức giảm bớt thuật mê hoặc, nhưng một sô’ đàn ông nhìn thấy cô ta, vẫn không nhúc nhích nổi, chảy nước dãi, hận không thể

nhào đến.

Đi trong đám đông như nước chảy, cô ta giống như con đom đóm, vô cùng nổi bật, thu hút, kéo theo cả Trần Đức cũng trở thành đối tượng bị bàn tán.

“Vãi, tên nhóc đó là ai, mà lại để Trúc Mặc Uyên đi theo phía sau!”

“Dáng vẻ của Trúc Mặc Uyên rất giống một nô bộc!”

“Chuyện gì vậy, tên nhóc đó có tài đức gì chứ?”

Rất nhiều người nhìn Trần Đức với ánh mắt tức giận, giống như từng con sói hoang, hận không thể ăn thịt anh, thậm chí có những võ giá đã bị thu hút đến mức không nhịn được, không tự chủ đi theo phía sau họ.

“Đúng là phiền phức…’

Trần Đức được một phen đau đầu: “Tôi nói này, cô cũng thật nổi tiếng đấy”.

“Hoang Thiên Vương, tôi cũng không muốn, nhưng hàng ngày có quá nhiều người đến Hằng Thiên Các bán đấu giá, lâu dần, mọi người cũng biết đến tôi, anh cũng biết đây, đó là công việc của tôi…”

Trần Đức bĩu môi, không nói thêm

nữa.

Bởi vì có rắc rối đến, một luồng khí tức không thân thiện đang điên cuồng, nhanh chóng lại gần.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK