Nếu như…
Anh đánh vớỉ Quan Vân Dương, một ngón tay
thôi cũng đủ để nghiền nát ông ta thành bột phấn.
“Phù… Sướng!”
Cả người Trần Đức nhẹ nhàng khoan khoái, anh vô cùng hài lòng với sự đột phá này, đôi mât lóe lên tia sáng rực rỡ: “Ngày mai chính là hôn lề của ứng Thương, mình… Nhất định phải dần cô ấy cùng Thanh Vũ rời khỏi nhà họ ưng!”
Chắng những có được sức mạnh siêu phàm.
Trong tay Trần Đức còn có những quân bài tẩy, có được số quân bài tấy đó, dù có đối mặt cá nhà họ Ưng thì anh cũng không hề chún bước!
“Đùng!”
Đột nhiên!
Bên ngoài hang động, bầu trời tối đen như mực bổng nhiên có tiếng sấm sét ầm ầm nổ vang, tia chớp từ trên trời giáng xuống, hang động Trần Đức đang nấp lập tức nổ mạnh, khói bốc cuồn cuộn!
Cùng lúc đó.
Nguy hiếm chợt ập đến, trong làn bụi mù, Trần Đức nhanh chóng né đi như một cơn gió, khi anh vừa tránh đi thì nơi anh đứng lúc nãy đã xuất hiện
một thanh đao chợt lóe lên thứ ánh sáng của kim loại đâm tới.
Một vết rách vừa dài vừa hẹp màu đen bị xé ra, thanh đao đó đã chia không gian thành hai nửa!
Đằng sau thanh đao đó chính là sát thủ đi theo ưng Thương, ưng Sát!
“Cái gì?”
Ý thức được mình không hề tổn thương được mục tiêu, trên mặt Ưng Sát xuất hiện vẻ kinh ngạc, cùng lúc đó, gã lại trốn vào khe hở không gian, biến mất một lần nữa!
“Trần Bát Hoang, cậu cũng khá là may mắn đấy!”, cùng lúc đó, trong lớp bụi mù là giọng nói phát ra từ bốn phương tám hướng.
“Có thể tránh né được một đao của ưng Sát này, không giống một người đến từ Côn Luân Hư lắm”.
‘Thuật ẩn nấp trong không gian ư?”
Bụi mù đã tan đi, Trần Đức nhìn vào vị trí người đó vừa biến mất, khóe miệng nhếch lên một độ cong mờ ảo, anh đứng đó, vẻ mặt không hề thay đổi, hệt như một bức tượng gổ được chạm trồ đứng yên đó.
“Trần Bát Hoang, có thể thoát được lần thứ nhất, không biết cậu có thể thoát thêm lần thứ hai hay không?”, giữa hư không, Ưng Sát cười lạnh, giọng nói đầy khát máu.
Lời gã phát ra từ bốn phương tám hướng.
Nếu muốn lần theo giọng nói.
Hoàn toàn không thể xác định được gã rốt cuộc đang ớ nơi nào.
“Ha ha, Trần Bát Hoang, cậu chủ bảo tôi đến giết cậu, đúng là dùng dao mố trâu đế giết gà mà”.
“Loại rác rưởi như cậu, có thể chết dưới đao của tôi lè may mắn cả đời của cậu!”
“Đao trong tay tôi từng giết một ngàn chín trăm tám mươi ba người, cậu là kẻ thấp hèn nhất trong
số đó!”
Trong không giam, ưng Sát không vội vã ra tay mà cố tình tạo ra chút động tính, trêu đùa, hù dọa Trần Đức!
Khi thì ở phía trước, lúc lại ở phía sau, khi thì bên trái, lúc thì bẽn phải, ba qua bay lại, khiến con người ta không thế đoán được vị trí cúa gã.
Trần Đức vãn đứng yên bất động, như một gốc cây già cắm rễ sâu xuống đất, không thể lung lay.
Khoảng vài phút sau.
Đột nhiên!
Trần Đức di chuyến!