Giữa hai người, cửa hư không mở toang, một ngọn lửa đột nhiên xuất hiện, chính giữa ngọn lửa là một viên ngọc lớn chừng bàn tay vô cùng thần dị, ngọn lửa cũng chính là từ nó phát ra.
“Lửa Phần Thiên!”
Hai tên áo đen đột nhiên quát lên, trong phút chốc, viẽn ngọc màu đỏ lửa bay lẽn không trung, ngọn lửa càng cao lên, không ngừng lan tràn giống như rồng lửa vây đuôi, nhào về phía Trần Đức, noi đi qua, hư không đều bốc cháy, không gian đứt gãy, hóa thành khói mù,
Sắc mặt Dư Tư Vũ kinh hãi.
Ngọn lửa kia quả thực quá mức kinh khủng, khiến cô ta cảm thấy bất an, thần hồn cũng sắp bốc cháy trở nên nóng bỏng.
“Trần Bát Hoang chết chăc rồi!”
Giọng Dư Kỳ Son lạnh lẽo: “Thứ không biết điều, dám giả mạo nhà họ Trần!”
“Ha ha…”
Cảnh Thục Vân cười nhạt, nhìn chằm chằm mọi thứ đầy hưng phấn.
Nhưng một khắc sau, bọn họ liền nghẹn họng
nhìn trân trối, bàn tay phải của Trần Bát Hoang biến hóa kỳ ảo, thần quang màu vàng chuyến thành màu lửa đỏ, một thanh đại đao ngưng tụ từ ngọn lửa đột nhiên thành hình, cánh tay vung tròn, một đao chém về phía đầu rồng lửa.
“Xuy xuy!”
Đại đao không có vào người, đánh xuống viẽn ngọc màu đỏ, lập tức viên ngọc đỏ xuất hiện từng vết nứt, gần như sắp vụn.
Ánh mắt Trần Đức cứng lại, trong chớp mắt, dưới chân hóa thành biển lửa mãnh liệt, đất đai bị thiêu hủy, bao trùm hoàn toàn hai người áo đen:
“Thích đùa với lửa phải không? Vậy tao sẽ cố gắng chơi đùa với chúng mày”.
Ly hỏa theo dưới chân Trần Đức như hoa sen nở rộ, lan tràn ra, chớp mắt đã bao trùm hai người áo đen trong đó.
“Rào!”
Ngọn lửa bay lẽn, nhiệt độ không gian bỗng nhiên tăng vọt, trở nên khô nóng, dù đám người Dư Kỳ Sơn và Cảnh Thục Vân có là Hóa Đạo, Hợp Đạo hay Quy Nguyên cũng đều nhận thấy một loại cảm giác cháy bỏng,
‘Ngọn lửa này…’
Con ngươi Trần Võ Si chăm chú, hiến nhiẽn cũng nhìn ra vẻ không bình thường của ly hỏa.
Không tới ba cái hít thở, ngọn lửa bẳt đầu đốt cháy, cả một khu vực hoàn toàn bị ly hỏa bao phủ, ngoài chín tầng mây phản chiếu một mảng đỏ bừng, giống như mây lửa hạ xuống.
“Sao hả, chúng mày còn thích ngọn lửa này không?!”
Giọng nói Trần Đức thong thả, khóe miệng khẽ nhếch, Linh Lung từng nói Đại Thiên Thế Giới này ngọn lửa ngàn vạn loại, mà ly hỏa xếp hàng thứ sáu!
Dõi mắt trong toàn bộ Đại Thiên Thế Giới, ngọn lửa có thể chân chính vượt ta ly hỏa cũng chỉ có năm loại!
Đối mặt với ly hỏa, rồng lửa kia cực kỳ giống con lươn, trong nháy mắt biến mất, ngay cả viên ngọc màu lửa đỏ kia cũng giống như Bồ Tát qua sông, trong nháy mât hóa thành hư không, chẳng còn tồn tại thứ gì.
“Ầm ầm!”
Ly hỏa như sóng biển, dâng trào mãnh liệt, dần dần ngọn lửa màu đỏ cũng xuất hiện từng tia màu
tráng!
Hơn nữa,
Màu trẳng này vẫn đang lan tràn nhanh chóng.
“Đây là… ly hỏa?!”
Một tên áo đen nhận ra nó, ngọn lửa trong thiên hạ mổi loại có đặc điếm riêng, lúc cháy đến cực điểm hóa thành màu trâng u ám, trong thiên hạ chỉ có ly hỏa!
“Không ngờ chí là một Thánh Tố, vậy mà có được thứ này, thật là phí của trời…”
Tròng mắt Trần Võ Si lóe lên vẻ tham lam, nhưng hắn không hề ra tay, mà là lẳng lặng nhìn.
Dù có chút bất ngờ với Trần Bát Hoang, nếu chỉ dựa vào chút thực lực này thì vẫn không xứng đế hắn đích thân ra tay,
“Thằng nhãỉ, ly hỏa của mày không tệ”.