Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cũng chính vì thế, nên Linh Lung mới nói Trần Bát Hoang có số mệnh tốt.

Nếu anh tới sớm hơn một chút, sẽ không thế phát hiện ra được, nếu đến trề hơn, e là cái lá cũng không còn!

“Một quả bằng cả mười đóa hoa u Minh á?”

Trần Đức rít khí lạnh, tim đập nhanh thình thịch, một đóa hoa u Minh có thế giúp anh gia tăng nhiều sức mạnh như thế, nếu hấp thu hết cả chín quả này, sẽ có hiệu quả thần kỳ đến mức nào?

Nhất thời, anh cảm thấy mình không thế chờ thêm được nữa!

Nhưng…

Khi anh đang hào hứng thì chợt cảm nhận được hai hơi thớ khủng bố đang đến rất gần mình!

Hai bóng người với tốc độ rất nhanh.

Cũng không hẳn là người.

Mà là một lão ưng già cộng với một con chó đen hung hãn và mạnh mẽ như núi. Đỉnh đầu con chó là chùm lông màu vàng sâc nhọn, hệt như cái

vương miện.

Một chim một chó, kẻ thì bay trên không, tên lại lướt trên sóng, nhanh như tỉa chớp lao đến cùng với hơi thở khủng bố.

Khoảng ba giây sau.

Họ đã đi lên đáo nhỏ, hóa thành hai bóng người một đen một trắng, đeo chiếc mặt nạ dữ tợn.

Khoảnh khắc đó, ánh mắt họ cùng dồn về phía Trần Đức, đồng thời, quả Sơn Hải trong tay anh cũng thu hút được sự chú ý của hai người.

“Cấu Vương bệ hạ, chúng ta cũng khá là may mắn đấy, nếu tôi không nhìn nhầm thì đó là quả Sơn Hải đúng chứ?”

Lão ưng cười trêu tức, nói.

“Đúng, đó thật sự là quả Sơn Hải”.

Áo bào đen trên người Cấu Vương bay bay, hai mắt lóe lẻn vẻ tham lam: “Không thể ngờ chúng ta lại gặp được loại báo vật như quá Sơn Hải”.

“Hừm, hai người chúng ta chia mổi người một quả thôi thì thực lực đã tăng lên rất nhiều rồi”.

Ánh mắt Lão ưng đầy sắc bén, như hai thanh

kiếm tập trung nhìn chằm chằm quả Sơn Hải: “Quả Sơn Hải này mỗi người chúng ta một quả, còn lại mang về cho cậu Trình, cẩu Vương bệ hạ thấy thế nào?”

“Được chứ”.

Cấu Vương bệ hạ gật đầu, tỏ vẻ đồng ý: “Thấy cô gái đó cũng không tệ, ỏng chơi hay là tôi chơi?”

Lão Ưng cười lạnh, nói: ‘Tôi thấy cùng chơi luôn cũng được”.

Hai người đứng cách Trần Đức hơn trăm mét, mỗi người một câu, thảo luận không hề kiêng dè ai, hoàn toàn không để Trần Đức, Đệ Ngũ Hiên và Bạch Tĩnh Vân vào mắt, hệt như ba người họ là không khí, hay có thể nói là đống thịt bò nằm trên thớt mặc người cắt xẻ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK