Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lần này, hắn chuẩn bị đích thân ra tay.

Sau đó, tập hợp sức mạnh vào nẳm tay, giây tiếp theo, tung ra một cú đấm!

“Ầm!”

Một âm thanh bức bối truyền đến, biểu cảm trên mặt Sở Thiên Phàm đột nhiên cứng lại.

Nẳm đấm của hắn đã bị chặn lại!

Bị đệ tử của con chó già một tay chặn lại!

Hơn nữa, người đó còn vô cùng nhẹ nhõm, thoải mái…

Làm…làm sao có thể?

Sớ Thiên Phàm hắn là một võ giả cấp tông sư

Sắc mặt hắn vô cùng khó coi, giống như nhìn thấy một đứa bé đột nhiên nhấc một quả tạ nặng mấy trăm cân, loại kinh ngạc đó không cần nói cũng có thể tưởng tượng được.

“Những lời tôi vừa nói, nếu anh không nghe thấy, thì đế tôi gỉúp anh”, nhìn chằm chằm đến khuôn mặt kinh ngạc đến sững sờ của Sở Thiên Phàm, Trần Đức lại cực kỳ bình tĩnh.

Nói xong, một bàn tay rơi xuống bả vai sở Thiên Phàm, cùng lúc đó, ầm một tiếng Sở Thiên Phàm quỳ gối xuống đất!

Hai đầu gối khụy trong bùn đất, trán và chồ huyệt thái dương của hắn đổ đầy mồ hôi lạnh, hắn cổ gắng đứng dậy, nhưng…nhưng…bàn tay đó giống như một ngọn núi lớn đè nặng trên người hân! Khiến

hắn khó thở!

Lúc này, hẳn không có thời gian để kinh ngạc, sợ hãi nữa, mà dốc hết sức lực để lay chuyến cồ sức mạnh đó.

Nhưng, cũng chẳng có ích gì, mọi thứ đều vô ích, khoảng cách giữa hẳn và Trần Đức lớn đến mức nào?

Bất luận dùng bao nhiêu sức mạnh cũng không có cách nào chống đỡ được bàn tay đó.

“Cứu…cứu tôi”, Sở Thiên Phàm cân chặt răng, trong con ngươi hiện lên vô số tia máu, khó khăn cầu cứu Sờ Hoài Vũ.

‘Thằng nhãi, mày đang làm cái gì vậy?! Buông anh Phàm ra!”, sở Hoài Vũ hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, rút một con dao găm từ trong người ra, vung về phía Trần Đức.

“Cút!”

Trần Đức trầm giọng quát lên một tiếng, đột nhiên, Sở Hoài Vũ giống như bị sét đánh, dao găm rơi ra, quỳ thắng đờ xuống!

Sau đó, thất khiếu chảy máu, cơ thể xiêu vẹo, ngã xuống đất co giật, như thể sống không bằng chết!

*Thất khiếu: Gồm hai tai, hai mẵt, hai lổ mũi và miệng.

“A!!!”

Người phụ nữ đó nhìn thấy cảnh này, bị dọa đến mức thất kinh, bỏ lại sở Thiên Phàm, bỏ chạy đầu cũng không ngoảnh lại.

“Đầu, tự anh dập hay đế tôi giúp anh?”, Trần Đức dửng dưng nhìn đến sở Thiên Phàm, hỏi.

‘Tôi…tôi…tôi tự mình… tự mình…”

Đến bây giờ, sớ Thiên Phàm sao có thề không biết Trần Đức mạnh đến mức nào chứ? Với tình hình hiện tại, ít nhất là một đại tông sư!

Hăn châc chắn không phải là đối thủ!

Nếu phản kháng, chờ đợi hắn chỉ có con đường chết!

Sau đó, hắn đã dập đầu lạy, một trăm cái!

Không thiếu một cái nào!

Mồi một cái đều dập rất mạnh, đến lúc hẳn dừng lại, trán đã khác hắn, mơ hồ một mảng.

‘Tôỉ…tôi…tôi cúi đầu xong rồi…”, sở Thiên Phàm run như cầy sấy nhìn Trần Đức, cẩn thận dè dặt nói: “Có thế thả tôi đi không? Bố tõỉ đang ở thành phố Tân, nếu tôi lảu không trở lại, ông ấy nhất định sẽ tới đây tìm tôi”.

“Bên cạnh bố tôi có một võ giả Luyện Khí kỳ, nếu bị ông ấy phát hiện cậu ra tay với tôi, cậu nhất định…nhất định sẽ rất thảm”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK