Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ở đằng xa, Lâu Vạn Xuân khẽ thờ dài, ông ta không thế nào ngờ, một đứa trẻ từ hai năm trước, bây giờ lại lợi hại đến mức độ này, ngay cả con trai của ông ta cũng không phải là đối thủ.

“Thôi vậy, kết thúc ở đây đi”.

Lâu Vạn Xuân đứng từ xa, phất tay một cái.

Trong phút chốc, một chưởng sắp giáng xuống chắc chắc giết chết Lâu Thiên Khung của Trần Đức, dường như bị một luồng sức mạnh từ bên ngoài bầu trời tấn công, nổ tung!

Sức mạnh kinh khủng đó đánh trúng vào người Trần Đức, đánh anh bay ra ngoài!

Chính xác là đã bị đánh bay!

Thân hình anh giống như một chiếc diều bị đứt day, trực tiếp bay ra ngoài Thiên Huyền Phong, bay xa cách Thiên Huyền Phong hàng nghìn mét.

“Rầm!“

Trong một vài nhịp thở, Trần Đức rơi xuống va thẳng vào đỉnh Vân Hà!

Cả người ướt đầm trong máu!

Kinh khủng thảm khốc!

Sau một tiếng nổ cực lớn, vậy mà lại nhìn thấy đỉnh núi cao khoáng một hai ngàn mét, không biết chiếm diện tích mấy chục ngàn mét vuông, trực tiếp sụp đổ, tan tành!

Thiên Huyền Phong chí còn lại sự im lặng, không ai dám lên tiếng, không ai dám nói chuyện, quá mạnh!

Thực sự là quá mức mạnh mẽ!

cánh tượng này thật là khiến người ta chấn động!

Lâu Vạn Xuân chỉ thán nhiên khua tay một cái, giống như một người bình thường đang chào hỏi, khua tay cực kỳ nhẹ nhàng!

Mạnh như Trần Bát Hoang cũng bị đánh bay hơn một ngàn mét, va vào một ngọn núi lớn sừng sững ngàn năm không đổ!

Người canh giữ, khủng khiếp…đến mức này sao?

Vô Song môn, Thiên Huyền Phong, mưa lớn xối

xả đổ xuống, ào ạt không ngừng, trong vòng mấy chục nhịp thở, đã hình thành một dòng nước chảy siết, quét sạch vết máu trên mặt đất trôi xuống Thiên Huyền Phong.

Trên bầu trời, mây đen bao phủ khắp nơi, một máng đen kịt, có lúc sấm sét rền vang, có lúc thì điện chớp đan xen, cảnh tượng quá mức kinh người, đỉnh Vân Hà ầm ầm đổ xuống, sụp đổ, tan tành.

Người làm nên tất cả những chuyện này là Láu

Vạn Xuân, chỉ sử dụng một tay!

Môn chủ của Vô Song môn, các vị trường lão về tất cả đệ tử có mặt ở đó đều kinh ngạc đến nỗi không nói nên lời!

Chuyện ra tay giúp đỡ?

Càng không cần nhâc đến, bọn họ còn không dám nhúc nhích chút nào!

Bây giờ, hầu hết các đệ tử của Vô Song môn đều ước rằng Trần Đức có thể chết càng sớm càng tốt, chí cần anh chết thì mọi chuyện sẽ qua, bọn họ không phải chịu đựng những nỗi sợ hãi khủng khiếp như vậy nữa!

Trần Đức đau đớn khôn cùng, sau khi va vào đỉnh Vân Hà, anh ngã xuống đất, máu me be bét, cực kỳ thê thám.

‘Trần Đức, tỉnh lại đi!”, giọng nói hoảng hốt của Linh Lung vang lên trong tâm trí Trần Đức.

“Tôi không chết, cũng không ngất, tỉnh cái gì chứ…”

Trần Đức thở hổn hển, hô hấp cực kỳ khó khăn, khó khăn lắm mới có thế gâng gượng đứng dậy khỏi đống đá vụn, cơ thể đầy những vết bầm tím, không có chỗ nào là nguyên vẹn.

“Lúc này còn có tâm tư nói đùa”, ở trong tiềm thức, Linh Lung trợn trắng mắt, lo lắng nói: “Lão già đó rất mạnh, vượt xa anh rất nhiều…”

“Đúng vậy…nhung, cho dù rất mạnh, tôi cũng phái chiến đấu!”

Trần Đức lau vết máu khóe miệng, sau khi đứng dậy liền nhảy dựng lên, tiếp theo lại vọt tới Thiên Huyền Phong: “Bùm!”

Tay anh băt đầu thi triến, Trấn Lôi Ấn lại một lần nữa ngưng tụ, toàn thần đều bị điện quang bao phủ, quang mang chói mất chiếu ra chung quanh, không gian giống như bị xé nát, lơ lửng vì thân hình cuồng bạo kia. Trần Đức không nói gì, mặc kệ Lâu Vạn Xuân, lao thẳng về phía Lâu Thiên Khung!

“Như vậy vẫn không sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK