Dù anh không chết, nhưng sao có thể bước ra từ Thiên Cung được?
Một, hai giây sau, Trần Tử Phi vất vả ngẩng đầu lên, mang theo chút hi vọng nhìn người trước mặt.
Sau đó.
Sắc mặt hắn ta bổng chốc trớ nên dữ tợn, mặt trắng như xác chết, không có hột máu nào!
Là Trần Bát Hoang!
Trước mắt, chính là Trần Bát Hoang từng bị hắn ta ép đến đường cùng, đến mức phải tự sát!
“Má nó!”
Trong nháy mắt, Trần Tử Phi bùng nố, cả người bay vọt lên, nguyên khí như lửa hừng hực thiêu đốt, mặt mũi nhíu lại thành một đoàn, hai mắt như dã thú nhìn chằm chằm Trần Đức: “Sao lại là mày, tại sao lại là mày, má nó!”
Bấy giờ, Trần Tử Phi trở nên điên cuồng, mái tóc dài bay bay, vạt áo phất phơ trong gió, nhìn chằm chằm Trần Đức!
Thiên Cung này, lại bị Trần Bát Hoang nhanh chân đến trước!
Vậy mà…
Hắn ta còn cúi đầu hành lễ với tên khốn kiếp chết tiệt này!
Nghĩ tới những lời mình vừa nói, Trần Tử Phi lại nổi cơn điên, buồn nôn!
“Ha ha, cái loại rác rưởi như mày mà cũng đòi làm trâu làm ngựa cho tao á?”
Trần Đức lắc đầu.
Trước khi ra khỏi Thiên Cung, Trần Đức muốn tìm Trần Tử Phi báo thù, giết chết hắn ta, nhưng bây giờ khi gặp lại Trần Tử Phi một lần nữa, anh lại mất đi hứng thú.
Chịu thôi.
Đơn giản là vì bây giờ, Trần Tử Phi trong mắt anh quá yếu!
Yếu đến mức anh hoàn toàn không có hứng thú ra tay.
Cũng đủng thôi.
Khi thực lực tăng lên, cảnh giới của Trần Đức cũng tảng lẽn. Trần Tử Phi, Hỗn Nguyên cửu giai, cảnh giới cỏ vẻ rất cao, thậm chí còn cao hơn cả anh.
Thế nhưng…
Hoàn toàn rồng tuếch!
cảnh giới mà hắn ta không tốn sức có được, như tòa nhà cao tầng không có móng, nhìn được, nhưng không dùng được.
Trần Đức đã hoàn toàn mất đi hứng thú với hân ta.
Thậm chí, anh còn chẳng muốn ra tay.
Rồi cái gì mà Đoàn Phong Trần, Lăng Nhất Hải, Hoắc Hạo, An Như Yẽn… Thì lại càng yếu hơn nữa.
Đối mặt với những người đó, Trần Đức chỉ có một cảm giác.
Vô địch!
Không sai!
Chính là vô địch!
Trước mắt là hàng vạn võ giả, bất kỳ người nào nhảy ra, anh cũng có thể một tay đè xuống.
Không chỉ một, dù tất cả bắt tay với nhau, anh cũng có thế thoái mái nhấn chìm.
Đó không phải là chém gió, mà là tự lượng sức mình!
Tự tin và tự nhận thức về thực lực của bản thân mình!
Sau khi lắc đầu, Trần Đức lười chẳng thèm liếc nhìn Trần Tử Phi dù chỉ là một lần, trực tiếp lờ đi!
Sau đó, anh nhanh chóng đi về phía thang trời.