Lần đầu tiên Huyết Lãnh có cảm giác sợ hãi, nguy hiểm chí mạng như thế.
Ngay khoảnh khắc cú đấm rơi xuống.
Cú đấm nặng ngàn cân!
“Choang!”
Huyết Lãnh vốn nói sẽ đứng yên không nhúc nhích, rốt cuộc cũng xuất chiêu.
Mà hắn không chỉ xuất chiêu thôi.
Mà còn rút thanh đại đao luôn giắt ngang hông nữa!
Lời hứa trịnh trọng, cao ngạo mới rồi, vậy mà giữa lằn ranh sống chết lại bị hắn triệt đế hất ra sau đầu, trở thành một thứ rắm chó, có thể đổ lỗi cho phản xạ có điều kiện, động tác rút đao của hắn rất nhanh, tựa hồ một ánh sét lóe lên chói mắt rạch ngang đêm tối, đâm thẳng vào mắt đến nhói đau!
Huyết Lãnh ra tay, dù là ban ngày, thanh đao cũng tỏa ra ánh sáng nhức mắt.
CỐ Thông Thiên, Cố Lâm, Lý Tử Tinh ai nấy đều ngạc nhiên tột độ, ngây ra như phỗng, không ai hiểu vì sao Huyết Lãnh đột ngột nuốt lời, tự vả mặt mình rõ đau như vậy.
Bất động đây đó hả?
Chẳng phải đã huênh hoang lên mặt rằng sẽ nhường Trần Bát Hoang một chiêu đó sao?
Đùa nhau à?
“Đây…”, Trần Nguyên Bình cũng cạn lời như mọi người, nếu đã không muốn nhường chiêu, hà tất phải mạnh mồm mạnh miệng? Cứ trực tiếp ra tay không phải được rồi sao?
ông ta rất hiểu tính của ức Thư Huyên, vì một số nguyên do trước đây, ức Thư Huyên ghét nhất là loại người nói lời nuốt lời như thế.
Ông ta liếc sang ức Thư Huyên.
Quả nhiên…
Ánh mắt của cô ta không thèm giấu thất vọng tràn trề, đôi mày xinh đẹp nhíu chặt, ấn tượng trong lòng đối với Huyết Lãnh lập tức tụt dốc không phanh, ngược lại ác cảm lại tăng lên vài phần.
Cũng chỉ có cô ta như vậy, còn những người khác chẳng qua hơi phản ứng một chút, dù sao đây chỉ là võ đài tỉ thí, làm gì có ai nói lời giữ lời?
Trong một khoảnh khắc, nội tâm ai nấy đều bị ánh đao sáng lòa của Huyết Lãnh làm chấn động, thanh đao dâng trào sát ý mãnh liệt, không khác gì thiên binh vạn mã xông thẳng lên trời, chỉ trong chớp mắt, đất dưới chân võ đài cao năm mét cũng phải nứt toác ra.
Khe nứt ngày càng toác rộng ra như đường may bị rách, càng lúc càng lan rộng, lún sâu xuống hai ba mét.
Vết nứt đó chỉ do đao khí gây ra
thôi!
Vậy mà cảnh tượng như đâm thẳng vào mắt mỗi người!
Đồng thời…
Lửa điện lóe lên tóe lửa!
“Choang!”
Giây tiếp theo, một âm thanh điếc tai kỳ dị vang lên, khiến ai nấy muốn thủng màng nhĩ, sau đó là ánh sáng trắng lòa chói mắt cùng với cát đá mù mịt.
Võ đài bằng phẳng bỗng trở nên gồ ghề, đất đá giống như có ai dùng xẻng xúc lên, tung tóe khắp nơi, rơi rào rào trong không trung, cát bụi chắn hết tầm nhìn.
Không ai còn thấy rõ tình hình trên võ đài nữa.
Bên dưới, thứ mà mọi người có thế cảm nhận được chỉ có sát khí tỏa ra từ thanh đao, sát khí tràn ngập không gian, lạnh buốt thấu xương, sát khí tóe ra tứ phía.
“Thanh đao quá mạnh…”