“Vốn dĩ, tao nói sẽ thả mày, dù gì mày quỳ cũng quỳ, hát cũng hát rồi”, mấy giây sau, Trần Đức nhìn Tạ Phương Kiệt ngã xuống đất, âm trầm nói.
“Đáng tiếc, có người ra lệnh cho tao. Mà tao lại ghét nhất có người ra vẻ ta đây, giở giọng ra lệnh cho tao”.
“Huống chi, gã còn là kẻ thù của tao!”
Giọng nói tràn ngập lạnh lẽo quanh quẩn trong quảng trường. Trong con ngươi của Tiêu Mạn Y đứng cách đó không xa chợt lóe lên vẻ phức tạp.
Lúc này, e rằng chỉ có cô ta mới hiểu được tâm trạng của Trần Đức.
Nhớ khi mình quen Trần Đức trong
tù, cô ta đã biết đôi chút về quá khứ của anh. Dù chỉ biết một bộ phận nhỏ, nhưng đó cũng là bộ phận quan trọng nhất.
Trần Đức từng nói đời này anh nhất định phải trả thù cho những người anh em của mình!
Dù có chết, cũng phải trả!
Dù lúc ấy anh không biết hung thủ là ai hay người đứng đằng sau đang ở nơi nào, nhưng vẫn tràn ngập sát khí.
Thế nên, khi đó cả nhà tù chẳng ai dám nhắc đến chuyện này.
Người nào cũng biết, nếu nhắc tới chuyện này thì Bát Hoang sẽ nổi giận!
Trần Bát Hoang là một người rất phóng khoáng và lý trí, nhưng khi đụng tới chuyện này thì hầu như lần nào cũng mất bình tĩnh. Do đó có thể thấy sự kiện
đó đã để lại nỗi căm hận như nào trong lòng anh.
Giờ phút này, kẻ thù đang đứng đối diện anh, cơn giận dữ tích lũy mấy năm trong lòng anh lại bùng cháy. Vậy mà lúc này, Tạ Phương Kiệt còn đang kề ngay dưới dao của anh, nếu hắn không chết mới là lạ đó.
Ngoài Tiêu Mạn Y ra thì đa số mọi người đang có mặt ở đây đều nghĩ rằng Trần Bát Hoang là một tên điên. Biết rõ người tên Tà Vô Cương trước mặt mạnh và bá đạo hơn Tạ Phương Kiệt rất nhiều, vậy mà vẫn ra tay.
Đây không phải bị điên thì là gì?
Ngay cả Tà Vô Cương cũng hơi giật mình.
Gã còn nghĩ rằng với thực lực mạnh mẽ của mình, chắc hẳn đối phương cũng đã cảm nhận được. Đã thế, gã cũng đã nói ra chuyện trong quá khứ, tưởng sẽ dọa được Trần Bát Hoang. Giờ chỉ cần hơi hù anh một chút là sẽ ngoan ngoãn thả người.
Sau đó, cầu xin gã tha mạng.
Nhưng, Trần Bát Hoang lại không chút e dè giết chết Tạ Phương Kiệt?
Vả lại, còn không có một tý chần chờ nào.
“Hít…”
Tà Vô Cương hít sâu một hơi, có thể thấy được theo nhịp thở của gã, từng thớ thịt trên má gã cũng co giật theo.
Sau khi Tà Vô Cương hít sâu một hơi thì cổ họng gã chợt rung động, rồi nói ra một câu tràn ngập tức giận đầy mùi máu tanh: “Trần Bát Hoang, mày đúng là đáng chết mà!”
Tà Vô Cương vừa nói xong câu đó bèn siết chặt nắm tay.
Gã thật sự nổi giận, sát khí ngùn ngụt, điều duy nhất muốn làm lúc này là lập tức giết chết Trần Bát Hoang, khiến anh tan xương nát thịt, chết không toàn thây như ba người anh em của mình!
Tà Vô Cương hoàn toàn là một cao thủ đáng gờm, dù trong các gia tộc lánh đời thì thực lực của gã cũng lọt vào top đầu. Lúc này, gã tức giận, không khí xung quanh cũng dao dộng, xuất hiện một cơn gió to. Linh khí trong nắm tay gần như sắp hóa thành thực chất, khớp xương gồ lên, kêu lên răng rắc.