Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng, điều đó thì có liên quan gì đến Đoàn Sơn Nhạc?

“Đương nhiên liên quan rồi…’, Linh Lung chậm rãi nói: “2000 năm trước, tộc Bất Tử Điểu gặp phải nỗi đau diệt tộc, nghe đồn chỉ còn có hai người còn sống. Nếu nghe đồn là thật thì Đoàn Sơn Nhạc chính là một trong hai người đó!”

“Mà người thứ hai, chính là công chúa của tộc Bất Tử Điếu!”

“Tôi nghi ngờ cô nhóc kia có liên quan đến công chúa của tộc Bất Tử Điểu, một nửa thần hồn khác

của cô ta rất có khả năng có quan hệ đến cô công chúa kia. Tóm lại, giải thích lẽn có chút rầc rối, Trần Đức, anh tin tôi, cô ta chác chần sẽ không có nguy hiểm!”

“Được rồi!”

Trần Đức khẽ gật đầu, tộc Bất Tứ Điếu chí còn lại hai người, vậy huyết mạch của Ưng Thanh Vũ chính là dòng suối mát trẽn sa mạc nên sao bộ tộc đó có thể hại cô ẩy được?

“Có điều, Linh Lung à, tên kia mạnh thật, một sợi tóc thôi đã có thể đánh tôi bị thương rồi”, Trần Đức hơi khó chịu, đây là lần đầu tiên anh bị như vậy trong 20 năm qua!

Một sợi tóc đó!

Anh có mơ cũng không ngờ sẽ có người có thể dùng một sợi tóc cản mình lại được!

“Đương nhiên mạnh rồi, ông ta phải sống ít nhất là 2000 năm, anh mới sống bao nhiêu năm? ông ta ăn muối còn nhiều hơn anh ản cơm đó”, Linh Lung lập tức trợn mát khinh bỉ: “Hơn nữa, ông ta còn có huyết mạch Bất Tử Điếu, anh không phải đối thủ thì là chuyện hết sức bình thường thôi”.

Cùng lúc đó, Đoàn Sơn Nhạc cũng đang kiểm tra tình hình huyết mạch của Ưng Thanh Vũ.

Qua khoảng 10 giây, ánh mắt của ông ta lại bỏng dưng nhìn về phía Trần Đức: “Cậu là người giúp cô ta luyện hóa huyết mạch?”

“Đúng vậy”.

Tuy không địch lại Đoàn Sơn Nhạc, Trần Đức vẫn thong dong bình tĩnh, không kiêu không nịnh, lạnh nhạt nói: “Có gì dạy bảo à?”

“Hừ, tộc Bất Tứ Điếu cũng không thích mằc nợ ai”.

Đoàn Sơn Nhạc vung tay lên, một cái ngọc bội đỏ như máu hóa thành một luồng sáng rớt xuống chồ Trần Đức: “Trong đây có một giọt máu của tôi, đeo nó lên, vào giây phút sống còn có thể cứu cậu một mạng”.

Máu cúa Bất Tứ Điếu?

Trần Đức nhận lấy ngọc bội, tâm thần khẽ nhúc nhích, anh có thể rõ ràng cảm nhận được năng lượng khủng bố ẩn chứa trong nó.

“Nhóc Trần, anh kiếm bộn rồi!”, Linh Lung nói: “Đợi anh đột phá Thần Tôn, luyện hóa giọt máu này thì thực lực sẽ tảng vọt!”

“Đúng là thế, nhung tôi vẫn cứ gai mắt cái vẻ ta đây của ông ta”, mặt mày Trần Đức lạnh tanh, cực kỳ khó chịu với Đoàn Sơn Nhạc.

“Gai mắt thì sao, ông ta và anh không phải là người cùng một thế giới. Anh và Lưỡng Nghi Tông quá yếu, với tính tình và thực lực của ông ta tặng anh máu đã rất tốt rồi”, Linh Lung nói.

Trần Đức im lặng.

Đúng vậy, Đoàn Sơn Nhạc quả thật là rất rất rất mạnh!

Với thực lực của ông ta, hoàn toàn không cần tặng máu. Nếu định mạnh mẽ dẫn ưng Thanh Vũ đi thì toàn bộ Lưỡng Nghi Tông, ai có thế ngăn đây?

Mặc dù mượn sức mạnh của Linh Lung thì cũng chẳng có tác dụng gì!

Có thế tặng máu và nói ra câu không thích mắc nợ ai thì đứng ở vị trí của Đoàn Sơn Nhạc đã là nể mặt Trần Đức lám rồi.

“Được rồi, nhóc con, chúng ta đi thôi”, cùng lúc đó, Đoàn Sơn Nhạc cũng quay đầu đi, hóa thành Bất Tử Điểu xoay quanh trên trời nói với Ưng Thanh Vũ: “Ngồi lên đi, tôi dân cô đến một thế giới càng rộng lớn hơn”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK