Giọng điệu Cao Viễn cực kỳ tàn nhẫn, gần như là nghiến răng nghiến lợi nói, không chút che lấp hiện ra sát khí.
Thời gian đã không còn nhiều, nếu không giải quyết con bọ chét Trần Bát Hoang này, lát nữa nếu Lữ Đông Dã mà đến thật thì sẽ không chỉ đơn giản là chết một người.
“Thanh Vũ, em đừng trách anh. Tuy anh ta là khách quý, bạn hay vệ sĩ gì đó của em, nhưng hôm nay anh ta phải chết! Anh ta không chết thì khả năng người chết sẽ là anh và những khách khứa khác trong quán bar. Em cũng biết tính của tên điên Lữ Đông Dã kia mà!”
Cao Viễn vừa nói chuyện, trong tay đã có linh khí dao động, tụ lại.
“Cao Viễn!”
Âu Dã Thanh Vũ bước đến trước người Trần Đức, cặp mắt trong trẻo nhìn chằm chằm vào Cao Viên, lắc đầu nói: “Đừng…”
“Thanh Vũ, sao em cứ bảo vệ anh ta vậy. Rốt cuộc anh ta là người nào của em? Chắc không phải chỉ là vệ sĩ đâu nhỉ? Không thì, một con kiến vô dụng như thế thì em bảo vệ làm gì? Anh ta có điểm nào hơn anh chứ?”, ánh mắt Cao
Viễn càng thêm âm u, tàn nhẫn, ác độc.
Âu Dã Thanh Vũ sắp bị cái cảm giác về sự hơn người của Cao Viễn làm cho cạn lời luôn rồi. Cô ta đang bảo vệ Trần Bát Hoang à? Rõ ràng là đang bảo vệ Cao Viễn, ok?
Cô ta thật sự rất muốn nói thẳng cho Cao Viễn sự thật, nhưng người luôn thấy mình hơn người sao có thể chấp nhận mình yếu hơn Trần Bát Hoang được?
Một khi nói ra sự thật, điều tệ nhất có thể là Cao Viễn sẽ càng điên cuồng, không ngừng tìm đường chết trêu chọc Trần Bát Hoang.
“Ha ha… cô Âu Dã đúng là kiêu ngạo thật đó, ngay cả Lữ Đông Dã tôi cũng không muốn nể mặt”, ngay khi Âu Dã Thanh Vũ đang không biết nên làm gì thì một giọng nói lạnh lùng đầy nghiền
ngẫm chợt vang lên.
Giọng nói này rất lớn, hoặc có thể nói là mang một bản sắc riêng, vả lại, còn kèm theo mấy từ cô Âu Dã cực kỳ nổi tiếng và thu hút người khác.
Thoáng chốc, mọi người trong quán bar, kể cả đám Trần Bát Hoang, Âu Dã Thanh Vũ, Kỳ Hàn, Cao Viễn đều quay đầu nhìn về phía nơi phát ra tiếng nói.
Lúc này, trên cầu thang lên lầu đang có ba người chậm rãi bước xuống.
Một người trong đó là người đàn ông trung niên ban nãy, một người nữa cũng sấp xỉ tuổi ông ta, chắc là vệ sĩ hay tôi tớ gì đó…
Lên tiếng là người đứng giữa, khoảng 26,27 tuối, khóe miệng ngậm một cây tăm, ăn mặc đắt đỏ, toàn là những hãng nổi tiếng. Hắn ta để kiểu tóc
Short Quiff, đeo kính râm, hai tay đút trong túi quần, thong dong bước xuống.
Hiến nhiên người này chính là Lữ Đông Dã!
Cao Viễn, Âu Dã Thanh Vũ và nhiều người trong quán bar nhìn thấy hắn ta thì đều giật mình hoảng sợ. Cũng có người nhận ra hắn ta vì trước nay Lữ Đông Dã vẫn luôn phô trương. Trên mạng internet tỉnh Thượng Võ thường xuyên xuất hiện hình ảnh của hắn ta, cực kỳ ngang tàng, bừa bãi, coi trời bằng vung.
Cũng có người từng trả thù hắn ta, nhưng không ai trong họ có một kết quả tốt cả.
“Chỉ kém một bước là đến Long Tượng trung kỳ ư?”, đôi mắt Trần Đức nóng lên, mở thấu thị nhãn ra, có thể nhìn thấy được mức độ linh khí dao động trên người hắn ta, trực tiếp nhận ra thực lực của Lữ Đông Dã.