Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Những tiếng bốp bốp liên tục vang lên, Tu La Tử và Độc Cô Huyền chỉ thấy cánh tay mình đau nhói.

Trần Đức đánh vào người Trần Tử Phi, nhưng dư chấn mà đòn tấn công đó lan đến khiến hai người không thể giữ nổi cơ thể Trần Tử Phi nữa.

■’Ầm!’

Cuối cùng, cơ thế Trần Tử Phi hóa thành một vệt sáng rơi thẳng xuống mặt đất, tạo thành cái hố to với đường kính mấy chục thước ở vực Thiếm Điện.

Trần Tứ Phi rơi xuống hố không rõ sống chết, mà dưới đó không ngừng bốc lẽn hơi nước che khuất tầm mắt tất cá.

Không một ai dám đến gần, nếu bị thứ hơi nước đó ám vào người, không chết cũng sẽ mất một lớp da đấy.

Mọi người lại một lần nữa khiếp sợ, sợ đến không thể sợ hơn.

Trần Đức, Trần Bát Hoang, lại đánh bại Trần Tử Phi, một cánh giới Hốn Nguyên cúa nhà họ Trần!

Không chí là mọi người cám thấy rung động, mà bốn phương tám hướng đảo Khốn Long cũng liên tục vang lên tiếng muông thú gào thét.

Một đòn cúa Trần Đức đã khiến cá hòn đáo Khốn Long rung lên!

Sinh linh trên đảo đều bị thứ nguyên khí đó áp

chế!

Giữa không trung, Độc Cô Huyền và Tu La Tử nhíu mày, hai người đều nhln tay trái mình, cà hai bàn tay là máu thịt mơ hồ.

Tu La Tử thì thào: “Cũng may lúc nãy buông tay kịp, chứ cứ giữ chặt lấy cơ thể Trần Tử Phi thì chắc là cánh tay tôi cũng bị cậu em Bát Hoang này đấm gãy mất rồi!”

Bên kia, Độc Cô Huyền không nói lời nào. Hân ta lặng lẽ không một tiếng động giấu bàn tay mình ra sau lưng.

“Sĩ diện hão chi cho khố cái thân, cầm!”

Tu La Tử thoài mái nối ra một cầu, không biết là ném cái gì tới miệng Độc Cô Huyền, bị Độc Cô Huyền giơ tay chộp lấy.

Hân ta tập trung nhìn, là một miếng thịt, một miếng thịt bằng nửa bàn tay, đã được chế biến nấu nướng xong hết, mùi thơm tần ra bốn phía.

Cùng lúc đó, Tu La Tử cũng tự ăn một miếng.

Hân ta vừa ăn vừa nói với Độc Cô Huyền: “Đây chính là “cao lương mỹ vị” tôi tinh chế ra đó, ăn nó vào vết thương ở tay có thế hồi phục ngay lập tức. Bao nhiêu người xin tôi mà tôi không cho đấy, hỏm nay được kịp kề vai chiến đấu, tiện thế cho anh lời một miếng”.

Có được thứ quý giá thế này, nếu là người khác chắc chắn sẽ mừng rỡ, nuốt vào ngay lập tức.

Nhưng Độc Cô Huyền nghe thế lại tức giận, ném miếng thịt qua một bên.

“Cậu lại dám cho tôi ăn Thịt Hồn!”

Cái thứ được gọi là Thịt Hồn kia chính là một loại đan dược của Hồn tộc, có thế rút ngắn thời gian chữa thương, kéo dài tuổi thọ, tăng tu vi.

Thịt cũng nhưtên, nó không chỉ là một miếng thịt, mà còn là vật trích tinh hồn. Qua sự chế biến của Tu La Tử, tác dụng của nó còn mạnh hơn cả Thịt Hồn bình thường.

Thế nhưng, nguyên liệu làm Thịt Hồn thường là những loại sinh vật có tính kiên cường và dẻo daỉ.

Nói cách khác, miếng thịt này có thể là thịt linh thú, nhưng cũng có thế là thịt người!

Bình thường, bản thân Tu La Tử không hề quan tâm nó là thịt người hay thịt thú, chỉ cần nó ngon là hắn ta ăn hết sạch.

Nhưng người như Độc Cô Huyền lại không có đam mê gì với thứ này.

Thấy Độc Cô Huyền vứt lòng tốt của mình đi, Tu La Tử cùng không tức giận, chỉ hừ một tiếng.

“Không biết ơn lại còn vứt bỏ, tôi còn đang sợ hôm nay minh đứng gần Thiên Sát cỏ Tinh như anh quá lại bị anh hại chết đây này”.

Lúc này, hai người cùng nhìn về phía trước, trông thấy bóng lưng Trần Đức khẽ run.

Trần Đức cúi đầu nhln tay trái của mình, một đấm chí mạng vừa tung ra, nay đã biến thành máu thịt mơ hồ, còn thoáng trông thấy cà xương trâng.

Từ khi Trần Tử Phi xuất hiện, hắn ta đã thể hiện tu vi Hỗn Nguyên bao trùm lấy tất cả mọi sinh linh trên đảo Khốn Long.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK