Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tông chủ, tôi không muốn!”

Không chờ Trình Lâm Phong nói xong, Lưu Tuấn Hiền không cam lòng nói: “Trong danh sách ba người, vì Đoạn Nguyên mà nhường một chổ quả thật là chuyện đương nhiên, nhưng tôi cho rằng người này không thể là tôi!”

“Ồ? Không phải cậu, chẳng lẽ là Vô Song?”, Trình Lâm Phong hỏi ngược lại.

“Đương nhiên không phải”.

Lưu Tuấn Hiền nói: “Sư tỷ Vô Song là người mạnh nhất trong số chúng tôi, đương nhiên là có một chỗ, nhưng tôi cho rằng…”

Nói đến đây, ánh mắt Lưu Tuấn Hiền rơi trên người Trần Đức: “Trong danh sách ba người, Trần Bát Hoang, Trần SƯ đệ, ha ha… tông chủ, cho tôi nói thật, hắn không…”

Vốn đĩ,

Lưu Tuấn Hiền muốn nói Trần Bát Hoang không xứng,

Nhưng,

Lời hắn còn chưa dứt,

Toàn thân đột nhiên sửng sốt!

Không chỉ hân sửng sốt,

Trình Lâm Phong và sư tôn ông ấy, thậm chí còn hơn hai ngàn tên đệ tử trong nháy mắt rơi vào yẻn tĩnh, yên tĩnh đến mức quỷ dị.

Toàn bộ trước núi Thái Cực,

Kim rơi có thể nghe rõ!

Vào chính lúc này, Trần Bát Hoang bước về phía trước một bước.

Đồng thời,

Anh cũng không bị sức mạnh vỏ hình đẩy trở về,

Không biến mất giống như Đoạn Nguyên,

Mà là chân chính bước vào!

Cứ nghênh ngang không có một chút trở ngại, anh bước từng bước một nhàn nhã đi về phía trước!

Lực cản vô hình kia giống như… như không tồn tại?

Đúng,

Chính là không tồn tại!

Trần Bát Hoang như đi dạo sân vắng, một bước, hai bước, ba bước, một trăm bước…

Trong yên tĩnh, mọi người cứ như vậy đứng ngây ngốc nhìn Trần Đức đi đến dưới núi Thái Cực, đến trước tám cánh cửa!

“Khụ…”

Mãi hồi lâu, Trình Lâm Phong ho khan một tiếng, giống như bị sặc: “Tuấn Hiền, vừa rồi cậu nói cái gì? Trần Bát Hoang hắn không làm sao?”

Lưu Tuấn Hiền mặt đầy kinh ngạc, biểu cảm

đặc sầc giống như nuốt con ruồi, bị nghẹn hồi lâu nói không ra lời.

“Không… không thế nào… Nhất định là xảy ra vấn đề, không sai, nhất định là có vấn đề!”

Lưu Tuấn Hiền lắc đầu, trong đầu không ngừng tái diễn những lời này, sau đó như thần xui quỷ khiến, hắn liên tục bước mấy bước về phía trước.

“Bụp!”

Một giây kế tiếp,

Hắn lại một lần nữa bị đá ra ngoài, nằm ngổn ngang trên đất, kinh hãi nhìn bóng lưng Trần Đức, khóe miệng co quắp, nhất thời trong đầu hồn loạn, hắn không có cách nào chịu đựng đả kích, ngất xỉu tại chỗ!

Hơn hai ngàn đệ tử ngơ ngác nhìn cảnh này, trực tiếp nấc nghẹn nước miếng.

Trình Lâm Phong lại một lần nữa bị Trần Bát Hoang làm cho khiếp sợ, bất ngờ!

Theo lý mà nói,

Kỳ tích liên tiếp Trần Bát Hoang mang lại đã khiến ông ấy chết lặng, đáng ra phải quen thuộc, nhưng hết lần này tới lần khác… ông ấy vẫn bị sợ

hãi!

Mới được bao lâu?

Không tới một ngày!

Từ sát hạch Thông Thiên các, đến ba phút kẽu gọi hỏa diệm phi long, giờ đến thời khắc này!

Trái tim ông ấy có chút không chịu nổi.

Khuôn mặt già nua giống như bị tụ máu, khẳp nơi đều là máu đỏ, trong con ngươi đã hưng phấn đến mức khó mà khống chế!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK