Ký hiệu Thái Dương kia chính là lệnh bài của hắn ta!
Hắn ta dạy dỗ người khác, ai dám đánh trả?
“Anh có thế thử một lần”, giọng lão Vương vẳn cung kính và ôn hòa như thường lệ, cơ thế già nua cứng ngắc đứng cản trước cửa.
Bốp!
Ông ta vừa dứt lời,
Giây tiếp theo,
Bàn tay của Cát Huyền Thông rơi vào mặt lão Vương, nhất thời một dấu tay đỏ tươi nối lên, tương đối nhức mắt:
‘Tôi thử rồi đấy, ông làm sao? Động vào tôi à?”
Trong sự điên cuồng của Cát Huyền Thông,
Một cái tát,
Dứt khoát, không chút do dự, không chút kiêng kỵ.
Một chường lanh lảnh truyền đến từ ngoài cửa,
Các tu sĩ vây quanh xem ớ đây nhìn thấy cảnh này, ai cũng cực kỳ kinh hãi!
Người của Thái Dương Cung quá ngông cuồng!
Ngay cả Vương Hoan cũng đánh!
Một SỐ ít người thì cảm thấy phẫn nộ và bực bội, cái này không chỉ đánh vào mặt Vương Hoan, mà là đánh vào mặt mũi những vị trí kia ở thành Thông Thiên.
Nhưng,
Nhiều người lại cực kỳ hâm mộ Cát Huyền Thông, hâm mộ vẻ không chút kiêng kỵ, phách lối cậy mạnh và bá đạo ngông cuồng của hắn ta.
Thực lực thấp thì sao?
Con át chủ bài Thái Dương Cung này chính là vốn để cho hẳn ta ngông cuồng!
Đánh Vương Hoan, Vương Hoan đánh trả được không?
Quả thật vậy,
Vương Hoan không nhúc nhích, nét mặt già nua run rấy, mặc dù tức giận, thực lực cũng vượt xa Cát Huyền Thông.
Nhưng,
Ông ta không dám đánh lại, càng không dám đánh Cát Huyền Thông!
Ông ta biết, bảy giờ nếu quả thật đánh lại thì giống như đang đánh vào mặt Thái Dương Cung, kết thù với Thái Dương Cung!
“Tôn thượng, anh đánh sướng chưa? Đánh sướng rồi thì xin anh yên lặng một chút!”, lão Vương đè nén giận dữ trong lòng, ông ta trầm giọng nói.
“Không sướng!’
Ai ngờ, Cát Huyền Thông chẳng những không cảm kích, hắn ta lại phất một cái tát đánh vào bên mặt còn lại của lão Vương, nhất thời đỏ bừng một mảng.
Mọi người có thể cảm thấy rõ lão Vương không chỉ không dám đánh lại, thậm chí còn chẳng có chút chống cự nào.
Nếu không,
Chỉ dựa vào thực lực của Cát Huyền Thông thì không thể khiến ông ta bị thương.
“Bốp!”
Tiếng tát lanh lảnh lại một lần nữa vang vọng bên tai mọi người, ai nấy đều trố mắt nghẹn họng, vô cùng kinh hãi.
Đây,
Chính là máu mặt của Vân Tiêu Giới sao?
Quá đã!
Đám người này từ lúc nào có thế phách lối không chút kiêng kỵ nhưvậy?
“Thế nào, lần này sướng không?”, lão Vương lại một lần nữa chôn sâu nổi tức giận, ông ta hỏi.
Sổng hai ba trăm năm, đây là lần đầu tiên ông ta chịu oan ức như vậy!
Nhưng,
Không còn cách nào khác,
Phải nhịn!
Nếu ông ta không nhịn, rất có thế sẽ xuất hiện chuyện tàn nhẫn và cực đoan
hơn.
“Ha ha, lão già kia, ông cũng rất biết điều đấy”, dường như Cát Huyền Thông đánh đã thành nghiện, hắn ta lộ ra hàm răng, cười đáng sợ: “Đáng tiếc, tôi có thế nói với ông rằng tôi không sướng sao?”
“Mẹ nó ông càng đế tôi đánh thì chính là bảo vệ tên khốn khiếp Trần Bát Hoang, con mẹ nó ông đầy có thế sướng nối?!”
Cát Huyền Thông gần như phát điên, một giầy trước vẫn đang cười, một giây sau đã trớ nên vô cùng dữ tợn, hắn ta nâng quả đấm lên, trực tiếp đánh về phía lão Vương!
Lão Vương không chống cự, đế mặc một quyền kia rơi vào ngực mình.
Bùm!
Ngực lão Vương lõm xuống, gãy đồng thời bảy tám cây xương sườn, máu từ bên trong dâng lên đến cổ họng nhưng lại bị ông ta mạnh mẽ nuốt xuống, không có phun ra.
Ông nặn ra nụ cười đầy gượng ép: “Chỉ cần tôn thượng có thế rời khỏi nơi này, tôi đế tùy cho anh đánh, anh cứ đánh vui vẻ đánh đến sung sướng vào”.
“Vậy sao? Thế thì ông đây cũng muốn nhìn xem ông có thế chịu được mấy quyền!”, Cát Huyền Thông lại đến gần lão Vương, một quyền đánh ra,
Lần này,
Hắn ta nhắm trực tiếp vào đầu lão Vương!
Nếu đánh trúng, không chết cũng phải mất nửa cái mạng!
Nhưng,
Lão Vương vẳn không kháng cự,
Ông ta trơ mắt nhìn quyền kia ngày càng lớn, nhanh chóng ép sát gần về phía mình.
Bẻn ngoài khách sạn, các tu sĩ bao gồm cả Lăng Không đều trợn tròn mắt nhìn chằm chằm cảnh này.
Hoàn toàn ià dáng vẻ xem trò vui,
Dù có số ít người đau lòng, nhưng cũng không dám tiến lên hỗ trợ.
Dù sao thì,
Ai dám đắc tội với thực lực Vân Tiêu Giới? Muốn chết sao?
“Lão già kia, tôi cũng muốn xem xương cốt ông cứng thế nào!”, ánh mât
Cát Huyền Thông mang theo đùa giỡn, giống như đang đánh bao cát, không có bất kỳ gánh nặng trong lòng,
“Bùm!”
Nhưng,
Một quyền này của hắn ta,
Không rơi vào trán của lão Vương, mà là bị một bàn tay nắm chặt.