Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Sư huynh!”

Nhìn thấy người đến, đám người Đồ Trường Sinh, Y Thái Cực đều ngẩn người, sau đó, từng giọng nói vang lên.

“Bát Hoang, cậu… sao cậu lại đến đây, mau đi đi!”, nhìn thấy Trần Đức, đầu tiên Đồ Trường Sinh rất vui mừng, sau đó liền cau mày:

“Cậu… không nên quay lại!”

“Đúng thế, Bát Hoang, cậu… không nên quay…”, sắc mặt Y Thái Cực trắng bệch, giọng như đứt hơi.

Lúc này, hàng ngàn đệ tứ Lưỡng Nghi Tông cũng bình tĩnh lại từ trong nỗi kích động, đúng thế, tuy Trần Bát Hoang mạnh, nhưng đối diện VỚI Quan Vân Dương, Quý Lão Lục, Giao Xoa cốt, Vạn Tân Hoa, và hàng vạn người Kình Thiên Tông, anh có thế

làm gì?

Cho dù anh thực sự có được truyền thừa thánh nhân, nhưng trong thời gian ngắn, cũng tuyệt đối không thế nào là đối thủ của những người này!

Anh quay lại thì có tác dụng gì chứ?

Tăng thêm thương vong mà thôi!

Hàng ngàn đệ tử Lưỡng Nghi Tông đều rơi vào trầm mặc, rồi lại rơi vào căng thẳng, tuyệt vọng.

“Đại trướng lão, các vị trướng lão, sư đệ…” Trần Đức quay đầu, lướt nhìn cảnh nhếc nhác, sa sút của hàng ngàn người, đau lòng nói:

“Xin lỗi, tôi đến muộn, mọi người yên tâm, sau đây, mọi người chỉ cần nghỉ ngơi cho tốt, đám chó gà này, cứ giao cho tôi!”

Đôi mắt Trân Đức rất bình tĩnh, tận sầu trong đáy mắt lại đã nối lên tia lạnh giá như băng, sát khí như sóng biến trào dâng cuồn cuộn.

“Mọi người chỉ cần nghỉ ngơi cho tốt, đám chó gà này, cứ giao cho tôi…!”

Bồng,

Quỷ lão lục cố ý học theo lời của Trần Đức, lặp

lại một lần: “Nghe rõ chưa? Lợi hại quá, tên nhóc này muốn giải quyết tất cả người Kình Thiên Tông chúng ta”.

“Ha ha, mẹ kiếp, quá ngu dốt rồi đấy?”

“Vãi, tên rác rưới Lưỡng Nghi Tông, mẹ kiếp, đúng là không biết trời cao đẩt dày”.

“Tôi đã từng thấy kẻ ngu, nhưng ngu như này, đây lè lần đầu tiên tôi gặp”.

Các đệ tử Kình Thiên Tông phá lên cười lớn, không có chút kiêng sợ, tiếng cười vô cùng nhức tai, tràn đầy ý chế giêu.

“ÔI, mày chính là đệ tử mạnh nhất Lương Nghi Tông mà Vương Chính Thanh nói…”, đột nhiên, Đổng Tinh Thần nhếch mép lên cười lạnh lùng, đi ra từ đám đông: ‘Trần Bát Hoang?”

“Là tao”.

Sẳc mặt Trần Đức vần bìn thán, ánh mắt lãnh đạm.

“Không hổ là đệ tử mạnh nhất Lưỡng Nghi Tông, điên cuồng, lợi hại…”, ánh mắt Đổng Tinh Thần

chuyển sang Quan Vân Dương: “Tông chủ, giao tên nhóc này cho tôi giải quyết”.

“Được, bản tôn cho phép, nhưng… phải nhanh lên chút, tôi muốn thanh lý Lưỡng Nghi Tông”.

Lời của Quan Vân Dương nhẹ như không, trong mắt ông ta, người như Trần Đức cũng chẳng bằng con kiến, chí là một tên nhãi, nói muốn giải quyết tất cả bọn họ ư?

Ha ha!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK