Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Đức liếc mât nhìn Tu La Tử, không nói nhiều,

Tu La Tử cho anh ấn tượng cũng không tệ,

Chí ít, đến bây giờ vẳn không tệ, trên đảo Khốn Long còn cùng Độc cỏ Huyền giúp đỡ anh, ân tình này không thế quên.

ở Đại Thiên Thế Giới này, bạn của Trần Đức khồng nhiều, Tu La Tử được xem như một người bạn.

Dù tương lai thế nào,

Chí ít bây giờ vẫn là bạn.

“Bàn Tử, sao sau khi rời khỏi đảo Khốn Long lại không gặp các anh, anh biết Độc Cô Huyền đi đâu không?”, Trần Đức đứng ớ một bên, cười tán gẳu nói.

“Tên nhãi kia ở đảo Khốn Long bị tốc độ tu luyện của anh đả kích, rời khỏi đảo Khốn Long thì dẫn theo Long Vương hắn lấy được cùng đi đến vùng đất Huyết Sát lịch luyện, đến nay vần chưa đi ra, không chỉ hắn, đám người Khổng Lâm Sinh, Lý Thiên Cương, Thích Thiện cũng bị đả kích không nhẹ, sau khỉ trở về liền tu luyện gấp đôi, bế quan, tiếp nhận truyền thừa…”

Trần Đức có chút kinh ngạc, khõng ngờ ảnh hưởng của anh lại lớn như vậy, Đại Thiên Thế Giới quả nhiên đều là mấy tên cuồng tu luyện.

Chỉ có điều,

Một khi Đại Thiên Thế Giới bế quan, lịch luyện chính là lấy năm làm đơn vị, một khi từ biệt ở đảo Khốn Long, ngược lại chẳng biết khi nào mới có thế gặp lại bọn họ.

Trên sân luận đạo đã ngồi chật kín, không còn chỏ, hơn mườỉ ngàn người còn lại chỉ có thế đứng ngoài cùng, mà lui về phía sau thì có một vài đệ tử trung tâm của đảo Định Thiên, phóng mât nhìn, ít nhất năm sáu trăm ngàn người.

Sân luận đạo vốn rộng rãi, vỏ biên vô tận lúc này hiện rõ vẻ chật chội.

Người phía trước có chồ ngồi, dõi mắt nhìn thì chỉ có Trần Đức đang đứng, khá ngại ngùng, những người có thù cũ với anh còn cho rằng anh bị cướp mất chỗ, ai nấy đều cười trên sự đau khố của người khác, liên tục cười lạnh, thậm chí không nhịn được thừa cơ hãm hại, giẻu cợt mấy câu.

Phía trên cùng, Vân Diệp cũng tỏ ra thất vọng với Trần Bát Hoang.

Chỗ ngồi còn có thế bị cướp, vậy thì phế vật đến mức nào?

“Xem kìa, tôi đã nói hắn không có chỏ nào đặc biệt”, sở Xà cười lạnh nói: “Loại người này cho dù có chổ ngồi xuống, kết quả cuối cùng cũng xấu hố mất mặt, so với chủ nhân còn kém xa”.

“Sờ Xà!”

sở Hiên cau mày, có chút mất hứng: “Đừng nói lung tung trước mặt cỏ Vân!”

Sờ Xà hơi biến sắc mặt: “Chủ nhân, xin lỗi, tôi sai rồi!”

“Lần này thì thôi, lần sau nói chuyện chú ý một chút”, sở Hiên thản nhiên nói: “So hằn với bổn công tử? Hăn có tư cách gì mà đánh đồng với tôi?”

“Vâng!”

Sở Xà cúi đầu, nghe thấy Sở Hiên không trách tội, lúc này mới yên tâm một chút, đồng thời nhìn Trần Đức thật sâu, đẩy mối thù này lên người anh.

Vân Tịch Dao khẽ nhíu đôi mi thanh tú.

cỏ ta vốn cho rằng Sở Hiên là người tốt, biết rằng không được nói lỉnh tinh sau lưng người khác, đang muốn nói chuyện vài câu với hắn ta, nhưng nửa câu sau của hẳn khiến lời đến khóe miệng của cô ta liền nuốt ngược trở lại.

Cảm giác tự cho mình hơn hắn người khác có phải hơi quá rồi?

“Keng!”

“Keng!”

Trẽn sân luận đạo mênh mỏng vang lên từng hồi chuông, tiếng chuông du dương, lan truyền ra bốn phương tám hướng, trong sân đang ồn ào náo động cũng dần yên tĩnh lại.

Tất cả mọi người ánh mắt đều hướng về phía Vân Diệp.

Cùng giây,

Vân Diệp đứng lên:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK