Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vực Thiếm Điện không một ngọn cỏ, mà bên trong phế tích thiên cung lại mọc ra rất nhiều cây mây cỏ dại, tạo thành một vùng rừng cây rất rất dài, cuối rừng rậm mới chân chính là thiên cung, từng tòa cung điện hỏng hóc đổ nát đứng sừng sững, hiện ra vẻ cổ xưa đầy huy hoàng.

“Tại sao bọn họ không đi vào?”

Trần Đức kỳ quái nhìn về phía La Văn Sơn, mang theo vài phần không hiếu.

Liên quan đến tin tức của thiên cung, cho dù dùng Thiên Cơ Thuật cũng không thể nào tra được chút nào, anh vẫn không hiếu.

“Vì không dám, phía trước sương mù dày đặc, trước kia đã có người đi vào trong màn sương dày đặc kia, ngay cả hài cốt cũng không còn”.

La Văn Sơn giải thích: “Giống như bị một lực lượng thần bí nào đó hòa tan, vì vậy, các cường giả thực lực đứng hàng đệ nhất hôm nay sẽ đến đây gặp nhau cùng nghĩ cách phá hủy.

Trần Đức đang hỏi thì đúng lúc nhìn thấy có một tu sĩ thả vật cưỡi bay trên không của mình xuống, ra lệnh cho nó tiến vào sương mù dày đặc.

Đó là một con phỉ long,

Nó giang rộng hai cánh, như kiếm sắc bay lên không trung, xuyên qua vân không, trong thời gian ngắn đã tiến vào sương mù dày đặc.

Nhưng,

Không đến nửa cái hít thở, con phi long nặng đến mấy ngàn cân thoáng chốc đã không còn hài cốt, giống như viẽn đá lạnh ném vào nước nóng.

Nháy mắt liền tan ra, ngay cả máu tươi cũng biến mất trong hai ba giây.

Rất nhanh chóng đã khôi phục lại yên tĩnh, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Trần Đức cũng cực kỳ kinh ngạc.

Anh chưa từng gặp qua tình huống như vậy.

Đột nhiên,

Bốn phía ầm ĩ, thoáng chốc yên tĩnh lại.

Trần Đức đang suy nghĩ liền bị kéo trở lại, anh ngẩng đầu, lập tức nhìn thấy phía trước có người đi tới, là một người đàn ông tóc màu xanh lam, khí vũ hiên ngang, trường bào lay động theo gió, mày kiếm mắt ưng.

Hắn ta không có người hầu, càng không có người đi theo.

Nhưng,

Nơi hắn ta đi qua, những người cản đường liền rối rít tránh ra, chủ động nhường cho hắn ta một con đường.

Trần Đức cũng nhận ra hắn ta!

Lăng Nhất Hải!

Đệ nhất cường giả trẽn bảng xếp hạng cường giả đảo Khốn Long!

Sự xuất hiện của hắn ta khiến xung quanh rơi vào yên tĩnh ngắn ngủi, sau đó lại sôi trào, đặc biệt là các cô gái, nhìn thấy hắn ta liền kích động đến mức mặt đỏ bừng, vô cùng phấn chấn.

“Là cậu Lăng!’

Ánh mắt Vương Mâu sáng lên, có chút kích động, lại có chút khấn trương.

Nhất thời,

Người Vương Mâu dẫn tới và người nhà họ Lâm cũng khẩn trương, trong khẩn trương mang theo đầy vẻ ngưỡng mộ sâu đậm.

“Chú Lâm, Tử Huyên, hai người đi theo tôi, cùng qua chào hỏi cậu Lăng!”

Vương Mâu vội vàng nói: “Nhớ kỹ, cậu Lăng từ xưa đến nay thích hành động một mình, không thích ờ cùng quá nhiều người, càng không thích có người nói nhảm, nếu muốn đỉ cùng anh ta, sau khi qua đó, chúng ta phải lấy ra một trăm phần trăm tôn kính, không có chỉ thị của tôi thì không ai được phép nói chuyện, hiểu chứ?”

“Được!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK