Trần Đức hít sâu một hơi, lấy bình tĩnh, lại nhìn vào trong bức tranh khắc đá, sau khoảng hai ba hơi thờ, có thể nhìn thấy rõ ràng, bóng người đó lại động đậy lần nữa.
Rất nhanh, người đó lại từ trong vách đá đi ra.
“Hình như không khó như tưởng tượng…”, Trần Đức lấm bẩm trong lòng, nhưng anh không hỏi Linh Lung nữa, mà tiếp tục duy trì trạng thái đó, khóa chặt ánh mắt vào người đó.
“Cỏn Bằng Phù Hư thân pháp!”
Một giọng nói âm vang có lực bổng vang lên bên tai Trần Đức, lại thấy hình người trước mắt cử động, chưa đến một phần trăm hơi thở, người đó đã lượn mười mấy hai mươi vòng xung quanh Trần Đức!
Tốc độ đó, mặc dù Trần Đức có thực lực hơn người, cũng không bắt được nửa bóng hình đó.
“Côn Bằng Phù Hư thân pháp, nhanh quá!”, Trần
Đức kinh ngạc trong lòng, tốc độ này còn nhanh hơn không chỉ một ngàn lần so với tốc độ của anh!
Tốc độ của người đó nhanh hơn gió, mạnh hơn điện, Trần Đức nhìn mà ngẩn người, từ trước tới nay anh chưa từng thấy thản pháp nhanh và mạnh như
vậy.
Gần như… gần như tương đương với chỉ trong chớp mắt!
Lần đầu tiên, người đó giống như biếu diễn, lần thứ hai, động tác đi lại của người đó như đang dạy cho Trần Đức, anh cứ nhìn chăm chú như vậy, chuyên tâm khắc ghi từng hành động, bước chân, phương pháp vận hành linh khí vào trong đầu.
“Tên này, đúng là biến thái…”, Linh Lung ở một bên cực kỳ kinh ngạc, cỏ ta vừa nhìn là phát hiện được Trần Đức lại tiến vào trạng thái thông huyền, tốc độ đó, kể cả là cô ta cũng không thể không thừa nhận anh là một yêu nghiệt, biến thái siêu cấp!
“Chẳng lẽ, anh ta có thế chất đặc biệt gì sao?”
Linh Lung đi vòng quanh ngắm kỹ Trần Đức, rồi tiến vào trong tiên đài quan sát, từ đầu đến cuối vân không nhìn ra điều gì:
“Một thế chất bình thường, cũng có thể khủng
bố thế sao?’
Linh Lung không thể hiểu nổi, sự biến thái của Trần Đức đã vượt qua hiếu biết của cô ta, e rầng cũng chỉ có thiên tài cấp yêu nghiệt, được trời đất thiên vị mới có thế sánh với anh!
Kể cả là bản thân cô ta, thời kỳ đỉnh phong, tống hợp các phương diện cũng không thế sánh được với tên này.
Rất nhanh, khoảng mười phút, bỗng nhiên “Rẳc
rắc!”
Hình vẽ trên tường đột nhiên nứt ra, sau đó hóa thành đá vụn lăn xuống đất.
Cùng lúc đó, Trần Đức thức tỉnh từ trong trạng thái thông huyền, trong con mắt xen lẫn vẻ chấn hãi và vui mừng!
Anh đã ghi nhớ toàn bộ Côn Bằng Phù Hư thân pháp, điều phải làm duy nhất tiếp sau đây chính là tu luyện!
Nhưng bây giờ vẫn chưa phải lúc tu luyện, một cánh cửa đá vị trí chữ Tốn’ đã có võ kỹ đáng sợ như Côn Bằng Phù Hư thân pháp, vậy thì, trong bảy cánh cứa còn lại, sẽ có truyền thừa thế nào đây?
Trần Đức rất háo hức mong đợi!
Liền sau đó, anh náy ra suy nghĩ, trực tiếp xuyên qua bức tường, đến cửa đá thứ hai, cửa đá vị trí chữ ‘Cấn’!
Cũng như vậy, sau bóng tối, Trần Đức không nhìn thấy mật thất nữa, mà là một ngọn núi!
Ngọn núi cao khoảng một hai trăm mét!
Trên núi có các loại hoa cỏ kỳ lạ, vừa đến đây, đã có thể cảm nhận được linh khí vô cùng dày đặc, nồng đậm!
Không ngoại lệ, tất cả các loại hoa cỏ hoang dại kỳ lạ khắp núi đều là thiên tài địa bảo!
Trần Đức lơ đãng nhìn sang bên cạnh, cũng nhìn thấy vài cây nhân sâm mấy chục ngàn năm.
Nó hình như đã thành tinh, trông cực kỳ giống một ông lão lọm khọm chống gậy, rảu lủa tủa.