Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đúng vậy, Tiểu Võ, chừng nào những kẻ đó không vào thành phố được, vậy thì cơ hội cho cậu vào Côn Luân Hư vẫn là 100%”, La Nhất Công tán thưởng: “Hơn nữa, Cơ tiền bối đã sắp xếp cho

cậu vào học viên Vô Song, chắc chắn cậu sẽ phát huy được hết thực lực, tôi đây chúc mừng cậu trước”.

“Cảm ơn hiệu trưởng, ha ha ha”, Thành Kỳ Võ không cần khiêm tốn, gã nghĩ lời La Nhất Công nói là sự thật, gã rất tự tin mình có thế gia nhập Côn Luân Hư.

“Cơ tiền bối…”

“Rầm rầm rầm!”

Thành Kỳ võ đang định nói gì đó. Đột nhiên.

Ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa gấp gáp, khẩn trương.

Thành Kỳ Võ còn chưa kịp nói.

cửa đã bị đẩy ra.

Một tên vệ sĩ mặc âu phục hớt hải chạy từ ngoài vào, quỳ sụp xuống đất: “Không xong rồi, cậu chủ, không xong rồi…

“Có chuyện gì mà cuống cả lên vậy?”, Thành Kỳ Võ cau mày, vô cùng khó chịu: “Ai cho màu xông vào đây? Không có lý do chính đáng thì mày biết hậu quả thế nào rồi đó!”

“Cậu chủ, bên ngoài… bên ngoài có người…”, tên vệ sĩ kinh hoàng, thở hồng hộc nói: “Hắn… rất giống… Trần Bát Hoang chúng ta đang tìm… Hắn… xông vào rồi!”

“Cái gì?”, Thành Kỳ Võ chợt ngừng động tác: “Trần Bát Hoang? Mày chắc chắn?”

“Chắc chắn, chắc chắn, chắc chắn là hắn ta, anh em chúng tôi đang sống chết bên ngoài ngăn hắn lại…”, tên vệ sĩ nói.

“Được, được, được lắm!!!”

Thành Kỳ Võ giận quá hóa buồn cười, gằn giọng liền mấy chữ: “Cái thằng Trần Bát Hoang này đúng là, thiên đường có lối không đi, địa ngục bít cửa lại húc vào. Mày đi xuống dưới, bảo bọn nó không cần cản, cứ để cho hắn vào!”

“Vâng, thưa cậu chủ!”, tên vệ sĩ vội vã tuân lệnh.

“Trần Bát Hoang?”, Cơ Hòa hớp một ngụm rượu nhỏ: “Là thằng Trần Bát Hoang đã cướp linh thạch của Lục ủy viên à?

“Không sai, Cơ tiền bối, chính là hắn, kẻ này vô cùng kiêu ngạo, không hề để bất cứ ai vào mắt, chúng tôi đang ráo riết truy lùng hắn, không ngờ hắn lại tự dâng mình đến tận cửa, ha ha ha, cũng vừa khéo trả thù cho Lục ủy viên, cướp lại linh thạch”.

Trong mắt Thành Kỳ Võ tràn đầy sát khí, chiếc mặt dây chuyền hình Đức Phật trước ngực phập phồng theo nhịp thở của gã, mặt Phật từ bi, nhưng khi treo trên người gã chẳng khác nào một thứ bùa chú ma quái.

“Người này đúng là rất ngạo mạn, phải kiềm chế lại một chút mới được”,

La Nhất Công rất tán thành, cái tên Trần Bát Hoang gần đây nổi như cồn, ngay cả hiệu trưởng một trường đại học như ông ta cũng nghe nói tới.

“Có người nói, Vân Huyền Thương Không cũng chết trong tay kẻ này? Tiểu Võ, cậu giải quyết hắn ta được chứ? Nếu không được thì để đó lão phu ra tay”.

“Hiệu trưởng La cứ yên tâm, Vân Huyền Thương Không? Ha ha ha, dù đều là Long Tượng kỳ cao cấp, nhưng tôi cũng có thể giết được”, Thành Kỳ Võ nắm chắc phần thắng một cách tự tin,

chẳng qua chỉ là một Trần Bát Hoang, ngay từ đầu gã đã không để vào mắt.

“Nói không chừng, không cần đến tôi động thủ, nhìn thấy các vị tiền bối đây, hắn đã sợ đến hóa đá rồi ấy chứ!”

“Cái này cũng không hẳn là không thế”, Cơ Hòa lạnh nhạt nói, cho dù có trâu bò hơn nữa thì cũng chỉ là phàm nhân thế tục, ngay cả ba thành phố lớn Vân Bắc, số lượng võ giả có thể đột phá Long Tượng kỳ trong toàn vùng chỉ đếm trên đầu ngón tay, 99% người nhìn thấy ông ta đều phài khúm núm, quỳ lết, lăn lộn.

Rất nhanh chóng…

Không tới một phút đồng hồ.

Một bóng người từ bên ngoài đi vào.

Không phải ai khác

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK